Cho nên lúc lái xe, cố gắng làm cho mình duy trì trấn định, không liếc nhìn cô một cái, vậy mà, bên cạnh cô vốn đang ngồi rất an tĩnh, bỗng nhiên bắt đầu nhích tới nhích lui, mặc dù mức độ rất nhỏ, nhưng vẫn bị anh phát hiện, anh không tự chủ được vẫn luôn nhìn cô từ trong kính chiếu hậu, ai biết về sau, cô càng ngày càng quá mức, lại duỗi tay vào trong áo, còn vén lên phía trên, lộ ra mảnh lưng trắng noãn eo thon, anh nhìn cả người tức thì có một luồng nhiệt lưu dồn dập xông về bụng dưới của anh, sau đó cảm giác của anh ngay lập tức hội tụ về điểm cao nhất, anh không nhịn được kẹp chặt hai chân, dời ánh mắt sang chỗ khác, qua không tới mười giây, anh lại quay qua liếc mắt một cái, phát hiện quần áo vén lên trên càng lớn hơn nữa, tâm thần anh nhoáng lên một cái, liền lập tức đạp chân ga, lời nói đó cũng đi theo bật thốt hô lên, hoàn toàn quên mất khống chế cảm xúc.
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, há miệng, trong đôi mắt chứa đầy vẻ mờ mịt, cả người liền cứng ngắc ở tại chỗ.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm Thịnh Thế.
Mang theo một chút tội nghiệp lên án.
Nhìn đến trong lòng Thịnh Thế lập tức thấy hối hận, anh giơ tay lên, hơi che che miệng, sau đó hít sâu một hơi, để giọng nói của mình nghe như bình thường: "Không phải...... Anh là đang hỏi em, em làm cái gì vậy?"
Cố Lan San chẳng biết tại sao bị Thịnh Thế quát một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241283/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.