Edit: Thu Lệ
Chỉ là thưởng thức của anh, còn chưa kéo dài tới mười giây đồng hồ, thì chiếc áo khoác đặc biệt vô tội đã hung hăng quăng vào mặt anh, mặt mày tỏ vẻ e lệ diễn biến thành tức giận, hướng về phía Thịnh Thế, phát tiết ra không giữ lại chút nào: “Anh nói anh không biết xấu hổ, tại sao còn lôi kéo em không biết xấu hổ cùng anh chứ! Nhị Thập, anh khốn kiếp!”
Thịnh Thế bị Cố Lan San mắng mặt mày càng giản ra, tâm tình càng vui vẻ, anh nhíu mày, nhẹ nhàng hừ một tiếng, mím môi, cười nói: “Đều là do anh sao, đều do anh, lần sau anh nhất định sẽ chú ý, phải nhìn cho rõ đó có phải là bình phong hay không rồi mới đẩy em.”
Mặt Cố Lan San lập tức đỏ lựng, giống như đã bị lửa thiêu vậy, cô tức giận trợn mắt nhìn Thịnh Thế chằm chằm, mở to miệng, muốn mắng, nhưng e lệ rồi lại không tìm được một chữ, cuối cùng liền thẹn quá hóa giận cố tình gây sự nhào về phía Thịnh Thế, giơ tay lên, dùng sức níu lấy lỗ tai Thịnh Thế, vừa kéo vừa bóp.
Vóc dáng Thịnh Thế rất cao, cô phải cố hết sức, Thịnh Thế hơi cong cong người xuống, thuận thế ôm vòng eo không yêu của cô, cười híp mắt thừa nhận.
Cố Lan San thật cảm thấy mình mất mặt quá mức rồi, cô cắn môi dưới, thế nào cũng cảm thấy chưa hết giận, nhưng hơi sức trên tay khi dễ Thịnh Thế dần dần yếu đi.
Cô nới lỏng lỗ tai của anh, nhìn thấy nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241278/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.