Edit: Ngọc Hân
Thoáng chốc Cố Lan San không biết trả lời thế nào liền “A” một tiếng, im lặng lúc lâu một lúc sau Cố Lan San muốn hỏi Thịnh Thế có phải buổi sáng cô không cho anh ra nghe điện thoại làm hỏng chuyện lớn của anh hay không, nhưng cuối cùng lại nuốt vào trong bụng, chỉ buồn rầu nói một câu: “Vậy…. Ngủ ngon.”
Trong giọng nói của cô mang theo chút lưu luyến không rời mà chính cô cũng không phát hiện ra được.
Thịnh Thế lại cảm thấy trong giọng nói đó vô cùng buồn bã, trái tim anh lập tức nhũn ra, anh mở mắt nhìn trần nhà mờ ảo ánh mắt trở nên dịu dàng, hồi lâu sau anh yếu ớt trả lời mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Ừ, ngủ ngon.”
Chỉ như vậy ư… Cố Lan San nhíu mày bĩu môi, đáy lòng hơi mất mát.
Im lặng tầm hai phút giọng Thịnh Thế lại truyền tới: “Sở Sở.”
“Hả?” Cố Lan San học theo giọng điệu lúc nãy của Thịnh Thế hỏi lại.
“Ngủ ngon.”
“A.”
Thịnh Thế khẽ cười một tiếng rồi nhắm hai mắt lại.
Cố Lan San rụt đầu vào trong chăn, sau đó hoàn toàn rúc hết vào chăn cong môi nở nụ cười, tay siết chặt chăn lộ vẻ hơi kích động, đáy lòng tung tăng nhảy nhót.
Cố Lan San núp trong chăn cười vui vẻ sau đó thò đầu ra ngoài, cô suy nghĩ một lát gọi tên anh: “Thịnh Thế?”
Lần này Thịnh Thế không lên tiếng chỉ quay đầu nhìn về phía giường kia.
Ánh đèn hơi mờ Cố Lan San không nhìn rõ ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241206/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.