Editor: Cà Rốt Hồng
Bên trong thuốc hạ sốt của Cố Lan San có thành phần thuốc ngủ, Thịnh Thế điện thoại rất lâu, cô dần dần dâng lên cơn buồn ngủ, mí mắt không tự chủ được liền đóng lại, nhưng mới vừa khép lại, cô lại mở ra, mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Thịnh Thế, sau đó chậm rãi khép lại.
Cô lặp lại năm lần bảy lượt như vậy, rốt cuộc bị Thịnh Thế phát hiện, Thịnh Thế đang nghe điện thoại, bỗng nhiên liền thấp giọng ngắt ngang lời nói của người trong điện thoại nói: “Chờ chút, đợi lát nữa tôi gọi lại.”
Thịnh Thế cúp điện thoại lần nữa, trở lại bên cạnh Cố Lan San, giơ tay lên sờ trán của cô, cảm thấy nhiệt độ của cô bình thường, giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh cất lên hỏi cô: “Mệt mỏi?”
Độ ấm trên tay của Thịnh Thế làm cho Cố Lan San cảm thấy rất thoải mái, cô đối với việc anh vừa khẽ chạm vào rồi lập tức lấy ra, có chút bất mãn, chép miệng, không nói gì.
Thịnh Thế nhìn ra tâm tình của cô không được tốt, lời nói nói ra càng thêm dè dặt cẩn trọng: “Mệt mỏi, thì ngủ một lát.” Sau đó, Thịnh Thế giơ tay lên nhẹ nhàng đắp chăn cho Cố Lan San.
Đáy lòng Cố Lan San lập tức ngọt như tơ, dáng vẻ nhu thuận rất nhiều, lúc này Thịnh Thế mới thoáng an tâm một chút, sau đó giống như dỗ trẻ con, vỗ chăn của cô nói: “Ngủ đi, tỉnh ngủ, bệnh sẽ tốt hơn.”
Cố Lan San gật đầu một cái, thật ngoan ngoãn nhắm mắt lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241198/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.