Nhưng anh không thể.
Anh phải khống chế ham muốn trong lòng mình.
Bản thân anh đã đồng ý, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi, cho dù cả đời cô khó có khả năng trở lại bên cạnh mình.
. . .
. . .
Cố Lan San đưa Hàn Thành Trì đến Tứ Hợp Viện mà anh thuê, mới biết được, rốt cuộc hiện tại cuộc sống của Hàn Thành Trì có bao nhiêu khó khăn.
Bà Hàn nhận được điện thoại của Cố Lan San, vẫn luôn không ngủ, đang chờ bọn họ trở về.
Sắc mặt của bà Hàn cũng không dễ nhìn, mấy tháng không gặp, gầy đi rất nhiều, cũng già hơn rất nhiều, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng.
Lúc này Hàn Thành Trì đã say bất tỉnh nhân sự, Cố Lan giúp bà Hàn kéo Hàn Thành Trì tới một cái giường đơn.
Hàn Thành Trì không mập, nhưng dù sao thân cao một mét tám, vẫn có chút nặng, mặc dù cuối thu, nhưng Cố Lan San vẫn mệt đến thở hồng hộc.
Bà Hàn đắp chăn cho Hàn Thành Trì xong, xoay người rót cho Cố Lan San một ly nước, lúc bưng đến cho Cố Lan San, bỗng nhiên bà lại ho kịch liệt, ho đến cái ly trong tay rơi xuống đất.
"Bác Hàn, bác làm sao vậy?" Cố Lan San đi lên phía trước, vội vàng đỡ bà Hàn, khi cô chạm vào tay bà Hàn, mới phát hiện nhiệt độ trên người bà vậy mà nóng đến như thế, Cố Lan San giơ tay lên, sờ sờ trán bà Hàn: "Trời ạ, bác Hàn, bác bị sốt lên rồi? Có uống thuốc hay không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241140/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.