Người đàn ông này đúng là đê tiện... Cô mắng ông ta, ông ta còn nói cô thú vị.
Người đàn ông buông tay Cố Lan San ra, “Cô gái nhỏ, tôi không có ác ý gì, tôi chỉ cảm thấy cô khá giống một người bạn cũ của tôi.”
Thật ghê tởm... Ông ta còn dùng cả cách thối tha cũ mèm này à?
"Vì vậy, tôi hy vọng cô có thể cho tôi số điện thoại.” Người đàn ông cười, nói, “Phải rồi. Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Sở, tên Bằng. Không biết tên của cô là gì?”
Thật không biết xấu hổ... Có cần mặt người dạ thú như vậy không? Ông ta không hiểu lời cô vừa nói à?
Cố Lan San lườm ông ta bằng ánh mắt chán ghét, hỏi, “Ông cảm thấy tôi ngốc như vậy sao?”
Người đàn ông vừa nghe cô nói thì bật cười, “Dáng vẻ cô rất gọn gàng, chỉnh tề, sao mà ngốc cho được?”
"Không phải là được hay không! Ông biết tôi không ngốc, vậy thì đừng có ở đó mà phí võ mồm! Còn nữa, thu mấy lời dối trá của ông lại, tôi không muốn nghe ông nói nữa!” Cố Lan San cảm thấy đối phương giống hệt ông già lừa gạt mấy con gái trẻ tuổi, cô tuyệt đối không thể để nhẹ nhàng, do đó, vừa nói xong, cô liền bổ sung thêm một câu, “Có một loại súc sinh, trông qua thì rất giống người!”
Cố Lan San dứt lời, quay phắt bỏ đi, mái tóc đuôi ngựa tung tẩy theo từng bước đi tiêu sái.
Người đàn ông kia vô cùng sửng sốt. Ông ta nhíu mày, nhìn bóng lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241114/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.