Thịnh Thế đứng đó không nhúc nhích, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy ánh đèn của máy bay anh mới nở nụ cười yếu ớt.
Sở Sở, nếu như đây là cuộc sống mà em muốn, cứ tùy tâm mà làm, hãy một lần sống vì bản thân, yêu một lần.
Dù tương lai người em yêu là ai, anh đều mong em hạnh phúc.
Nhưng, Sở Sở, em biết không?
Em đi, anh không tiễn em nhưng em về, dù cho có mưa to gió lớn, anh đều sẽ đi đón em.
Chỉ là không biết, em còn trở về hay không?
. . . . . .
Thịnh Thế trở lại biệt thự Lâm Phong đã là mười hai giờ, người giúp việc trong nhà đều đã ngủ, chỉ có mình bà quản gia nghe tiếng động, mặc đồ ngủ đi ra.
Thịnh Thế nhìn thoáng quan bà quản gia, dặn dò: "Rót cho tôi một ly cà phê."
Thịnh Thế đi lên lầu đẩy cửa phòng ngủ, bên trong vẫn còn tràn ngập hơi thở của Cố Lan San, anh bật đèn đi vào, thấy trên giường bằng phẳng, không còn giống như lúc trứơc, lúc anh trở về sẽ nhìn thấy có người nằm trên giường ngủ say.
Anh ngồi trên giường, đưa mắt nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên tấm ảnh cưới lớn hơn nữa bức tường, trên đó anh và cô đều cười ấm áp, nhìn rất đẹp.
Có tiếng gõ cửa rất nhỏ truyền đến, Thịnh Thế quay đầu, thấy bà quản gia đang bưng cà phê đi vào: "Cậu Thịnh, cà phê mà cậu muốn."
Thịnh Thế gật đầu chỉ chỉ chiếc bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241099/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.