Edit: Nhật Dương
Lúc Thịnh Thế nói xong câu đó, tầm mắt lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không có đủ can đảm để nhìn xem biểu cảm trên mặt của Cố Lan San, là bi thương hay là vui mừng.
Anh và cô quen biết mười lăm năm, năm ngàn bốn trăm bảy mươi lăm ngày, một trăm ba mươi mốt triệu bốn trăm giờ, bảy trăm tám mươi tám triệu bốn ngàn phút, bảy tỷ chín trăm năm mươi sáu triệu giây.
Từ lúc anh gặp cô đến khi yêu cô, rồi cho đến bây giờ, trong cả quá trình dài đăng đẵng đó đều có sự tồn tại của cô.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh lại buông tay.
Đáy lòng Thịnh Thế quay cuồng, không cách nào áp chế được các loại cảm xúc, anh khẽ giơ tay lên che mặt lại.
Cố Lan San ngồi đối diện Thịnh Thế, hai hàng nến đỏ, ngọn lửa nhảy lên cao chợt hiện lên những tia sáng xanh yêu mỵ, cô vẫn không nhúc nhích nhìn người đàn ông đang che mặt ở trước mắt.
Một lúc sau Thịnh Thế mới bỏ tay xuống, từ từ quay đầu nhìn Cố Lan San, mắt anh đã đỏ lên, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, hai tròng mắt không nhúc nhích, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng chớp mắt, sau đó anh mới mở miệng lặp lại từng chữ từng chữ lời vừa nói, lúc nói đến chữ cuối cùng trong giọng nói anh đã mang theo nghẹn ngào khó phát hiện: “Sở Sở, chúng ta ly hôn đi.”
Cố Lan San còn chưa có từ “Sở Sở, anh yêu em” tỉnh táo lại thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241072/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.