Ánh mắt của Thịnh Thế càng thêm đỏ, bên trong như hiện một tầng nước, nhìn chằm chằm viện trưởng Tôn, giọng nói càng run rẩy: “Vậy là có ý gì?”
“Trên cổ tay vá lại chín mũi. Mất máu diendanlequydon quá nhiều, thật may là chồng tôi hôm nay ở trong bệnh viện, có một kho máu sống ở đây, nếu không sợ là đã sớm chết rồi.” viện trưởng Tôn dừng một chút, nói: “Tôi cảm thấy cậu nên nói một tiếng cám ơn tôi!”
Thịnh Thế giật giật môi: “Cám ơn bà.”
Viện trưởng Tôn lúc này mới hài lòng tiếp tục mở miệng, nói: “Cổ tay trái bị cắt quá nghiêm trọng, thương tổn tới gân, sợ rằng về sau không có khả năng nâng đồ quá nặng. Bây giờ huyết áp cô ấy rất thấp, hô hấp cũng rất yếu, cho nên toàn bộ dựa vào ống thở oxi để duy trì.”
Viện trưởng Tôn nhìn ánh mắt của Thịnh Thế nhìn mình chằm chằm, lại đổi cách nói: “Thôi, tôi nói cho dễ hiểu một chút là, cô ấy không chết, nhưng ý thức muốn sống rất yếu, khi một người không muốn sống, cậu phải biết, ai cũng không cứu được cô ấy. Tôi đã làm hết sức.”
Thịnh Thế không nói gì.
Lông mi thật dài, nhẹ nhàng rũ xuống, che đậy ánh sáng nơi đáy mắt, làm cho người ta không thấy rõ vào giờ phút này anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Bên trong phòng chìm vào tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, viện trưởng Tôn mới lại mở miệng, nói: “Tôi ở dây chờ cậu tỉnh lại, là có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Thịnh Thế lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241024/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.