Editor: Lovenoo1510
“Cô cũng từng mất đi đứa bé, muốn giữ cũng không giữ được, có lẽ cô có thể cảm nhận được rõ nhất Cố Ân Ân hiện giờ có bao nhiêu đau thương đi.”
Mắt Cố Lan San lập tức giống như tro tàn ảm đạm không có ánh sáng.
Thịnh Thế nhìn cô gái trước mặt, cả người cô không hề tức giận, nghĩ đến cô nói mình yêu Hàn Thành Trì bởi vì Hàn Thành Trì đã cứu cô một mạng, miệng anh mở to muốn đem chân tướng chuyện kia bật thốt ra, châm chọc cô thật sự đã yêu sai người, nhưng cô vẫn còn ngồi đấy mặt trắng bạch như một sinh mệnh nhỏ bé vô tội, những lời đến bên khóe môi nhưng Thịnh Thế vẫn có chút không đành, sau đó quay đầu lại, hướng về phía người giúp việc nói: “Chuẩn bị xe, tôi muốn đi ra ngoài.”
Căn bản người giúp việc không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì để thành cục diện như thế này, so với “Một lần kia” chỉ có nghiêm trọng hơn chứ không kém, sau khi Thịnh Thế nói ra thì họ vẫn còn đang đứng ngốc tại chỗ.
Thịnh Thế thấy từng người đều không có động tĩnh gì, lại lên tiếng, quát to: “Tôi nói tôi muốn đi ra ngoài, chuẩn bị xe! Từng người các người đều không có lỗ tai sao?”
Người giúp việc bị sợ đến nỗi trong nháy mắt đồng loạt hồi hồn, từng người đều vội vã xoay người mạnh mẽ lao ra ngoài.
Thịnh Thế nhìn lướt qua Cố Lan San trên mặt đất, mặt không chút thay đổi nhặt điện thoại ở giữa đống hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240973/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.