Edit: Ngọc Hân
Tròng mắt Cố Lan San lập tức nóng lên, cô nhìn thấy Thịnh Thế quay đầu liền hoảng hốt cúi đầu, lúc cô đang cố gắng ép nước mắt mình không được rơi xuống, thì cảm giác được cổ tay mình bị Thịnh Thế nắm lấy, dùng lực rất mạnh kéo cả người cô đi ra ngoài cửa.
“Nhị Thập, con đứng lại đó cho mẹ!” Mẹ Thịnh thấy Thịnh Thế muốn dẫn Cố Lan San rời đi đột nhiên đứng lên.
Cố Lan San làm chuyện như vậy, cho đến giờ phút này mẹ Thịnh còn có chút không dám tin.
Nhưng hình ảnh như vậy là bà ta tận mắt chứng kiến.
So với người khác, bà càng hi vọng Cố Lan San có thể giải thích hợp lý.
Thịnh Thế vẫn siết chặt cổ tay Cố Lan San như cũ, hơi dừng bước sắc mặt đủ loại cảm xúc, không quay đầu lại.
“Nhị Thập….” Mẹ Thịnh vừa mới mở miệng gọi tên Thịnh Thế, Thịnh Thế giống như biết tiếp theo mẹ Thịnh sẽ nói gì, đột nhiên mở miệng giọng lạnh lùng cắt ngang lời mẹ Thịnh: “Mẹ, mẹ muốn hỏi gì muốn nói gì cũng chờ về nhà họ Thịnh rồi hãy nói, ở đây có nhiều người ngoài như vậy, dù sao đi nữa Sở Sở cũng là vợ của con, con không thể để cô ấy mất mặt ở chỗ này được.”
Lời nói của Thịnh Thế rất cương quyết, mang theo mười phần chân thật không được phản đối.
Nói xong anh vẫn không quay đầu lại chỉ nắm chặt cổ tay Cố Lan San, cánh môi mím chặt dẫn theo cô, không chùn bước rời khỏi phòng khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240944/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.