Editor: Cà Rốt Hồng
Anh không nói gì, Hàn Thành Trì cũng không nói, hai người chỉ yên lặng hút thuốc.
Hàn Thành Trì hút thuốc nhiều hơn anh rất nhiều.
Thịnh Thế nhìn thấy trong lòng càng thêm đè nén, bọn họ đã từng được coi như là thiếu gia tiêu tiền như nước, cũng không vì tiền mà sầu lo, nhưng ai sẽ nghĩ tới, có một ngày, nói thất bại liền thất bại, vậy mà một trong số bọn họ lại phải trải qua loại chắt chiu từng đồng tiền sống qua ngày.
Cũng không biết trôi qua bao nhiêu lâu, Thịnh Thế thấy Cố Ân Ân và Cố Lan San từ đàng xa đi tới, lúc này Thịnh Thế mới giơ tay lên vỗ vỗ bả vai của Hàn Thành Trì, nói: “Nếu như cần, cứ mở miệng.”
Anh thật sự rất muốn trợ giúp Hàn Thành Trì.
Bởi vì anh có tư tâm.
Anh sợ Hàn Thành Trì thật sự vì vậy mà chia tay với Cố Ân Ân, bởi vì anh sợ đáy lòng Cố Lan San chưa có chết tâm, lại sống lại.
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, nhét tiền vào trong túi, cười nói một câu: “Cám ơn cậu, Nhị Thập.”
.........
Sau khi Hàn Thành Trì Cố Ân Ân cùng Thịnh Thế Cố Lan San mỗi người đi một ngả, Cố Ân Ân có vẻ có chút vui vẻ, cô ta kéo cánh tay Hàn Thành Trì, cười khanh khách nói: “Thành Trì, người bạn Nhị Thập này, thật sự rất tốt á!”
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, “Ừ” một tiếng.
Vốn Cố Ân Ân còn đang do dự, khó có thể đưa ra quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240920/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.