Editor: Vạn Hoa Phi Vũ 
Rồi sau đó, cô cảm thấy mình rơi vào một lồng ngực ấm áp, hoàn toàn chìm trong bóng tối. 
************ 
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân yên lặng ước chừng mười phút, Hàn Thành Trì mới quay đầu, nhìn Cố Ân Ân, mở miệng, nói: “Ân Ân, xin lỗi, để em lo lắng.” 
Lúc anh nói câu nói này, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ chân thành, lại khiến Cố Ân Ân không hiểu tại sao lại cảm thấy muốn khóc. Một ngày một đêm qua, cô khóc rất nhiều lần, cô vừa nghĩ muốn khóc, thì thật sự rơi lệ, khóc: “Thành Trì, thật may là anh không sao, thật may là anh không sao.” 
Trên khuôn mặt điển trai của Hàn Thành Trì hiện lên một chút đau lòng. Anh giơ tay lên, lau đi nước mắt của Cố Ân Ân, sau đó ôm co vào trong ngực: “Ân Ân, đừng khóc.” 
Cố Ân Ân vùi ở trong ngực anh, khóc hơn nửa buổi, thật sự cô còn khóc cho chính mình vì tủi thân một ngày một đêm, đến cuối cùng, cô liền nín khóc mà cười, sau đó ôm cổ Hàn Thành Trì, tự giễu cợt mình: “Thành Trì, anh xem em, thật giống như đứa bé, khóc lóc suốt!” 
Hàn Thành Trì cầm khăn giấy, chuyên chú và nghiêm túc lau vệt nước mắt trên mặt cô, chỉ cong môi, cười ấm áp, không nói gì. 
Cố Ân Ân không thấy Hàn Thành Trì có khác thường gì lớn, trong lòng dần dần bình lặng lại.  Cô giơ tay lên, véo véo bả vai Hàn Thành Trì, nói: “Thành Trì, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240901/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.