Anh nhìn cô ngủ rất say sưa, không đành lòng đánh thức cô, cuối cùng chỉ là giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô một chút, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chăm chú thật lâu, anh mới nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Sở Sở, có việc này, anh không định nói cho em biết, nhưng không nói thì anh không vui.”
“Cho nên, anh biết rõ bây giờ em không nghe được, anh mới nói cho em nghe.”
“Sở Sở...... Ban đầu người cứu em, không phải Hàn Thành Trì, là anh, đêm đó năm người anh họ của anh được phân đến Cục Công An trực, buổi chiều trực đầu tiên, anh trốn không có đến, liền chạy tới chỗ của cậu ta, sau đó nhận được điện thoại của Cố Ân Ân, biết là em gặp nguy hiểm, anh liền chạy tới.”
“Em biết lúc anh thấy những người đó gây khó dễ cho em, trong lòng anh rất tức giận không?”
“Anh hận không thể đem bọn họ rút gân lột da!”
“Sau đó, cũng đêm đó, anh thay em đỡ một dao.”
“Sở Sở...... Người thay em đỡ một dao kia, không phải Hàn Thành Trì, không phải Thịnh Thế, là Nhị Thập.”
“Là người mà trước kia em thích nhất, Nhị Thập.”
“Sở Sở, thật ra thì, tối nay, ý của em là, Nhị Thập có tư cách yêu em, đúng không?”
“Thịnh Thế khốn kiếp như vậy, không có tư cách yêu em rồi...... Vậy anh khiến Nhị Thập trở lại, em nói có được không?”
Thịnh Thế nói xong, trong lúc bất chợt mắt nóng lên, có một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, rơi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240843/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.