Sắc mặt Cố Lan San nhợt nhạt, cánh môi đều run rẩy, Thịnh Thế nắm bả vai cô, ổn định lại người cô, “Cô có khỏe không?” 
Nước mắt vì đau đớn của Cố Lan San nhanh chóng rơi xuống, cô vừa vì mất hồn mà không cảm thấy chân mình bị trẹo. 
Thịnh Thế nhìn nét mặt kia của cô cũng đoán được tình huống chắc rất nghiêm trọng, anh đặt tay cô lên vai mình, nhỏ giọng dặn dò: “Cô vịn vào tôi.” Sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô, vươn tay ra nắm lấy cổ chân mảnh khảnh bị trật khớp của cô, chỉ hơi đỏ một chút, xem ra cũng không quá nghiêm trọng. 
Thịnh Thế thở phào nhẹ nhõm một chút, anh tùy tiện tháo giày cao gót của cô, ròi tháo nốt giày bên chân còn lại, sau đó xoay người, đứng ở trước mặt cô: “Lên đi, tôi cõng cô.” 
Cố Lan San đã say đến thất điên bát đảo, ý thức là một đống mơ hồ, cô nhìn bóng dáng người trước mặt, đều thất loạn không rõ, nhưng cô loáng thoáng biết đây là Thịnh Thế, ánh mắt của cô dưới ánh đèn đầy lộn xộn, trở nên có chút mơ màng, một hồi lâu cô không nói tiếng nào mới nằm lên lưng anh. 
Vóc người Thịnh Thế rất đẹp, thon dài mạnh mẽ, nhưng vẫn không làm người ta cảm thấy hùng dũng, nhưng lúc Cố Lan San say rượu mông lung nằm trên lưng anh lại thấy lưng của anh thật rộng lớn. 
Thịnh Thế dùng hai ngón tay cầm giầy cao gót của cô rồi kéo mông của cô, đứng lên. 
Tài xế trong xe đi theo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240835/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.