Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết 
“Nhị Thập... Anh có biết em nhớ những tháng ngày trước kia của hai chúng ta thế nào không?” 
Thịnh Thế còn đang suy nghĩ có nên nói cho cô biết chuyện cô nhầm lẫn giữa anh và Hàn Thành Trì năm xưa hay không, đột ngột nghe cô nói vậy, trong lòng anh cảm thấy chấn động. 
Nhị Thập... Anh có biết em nhớ những tháng ngày trước kia của hai chúng ta thế nào không? 
Cô nói những lời này là có ý gì? 
Chẳng lẽ trong lòng cô vẫn còn nhớ tất cả những chuyện mà họ từng trải qua? 
Hay là, kỳ thực trong lòng cô vẫn còn có sự tồn tại của anh? 
Một sự sung sướng chậm rãi dâng lên trong tim... 
Thịnh Thế nhất thời không biết phải nói sao. Anh bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt cô đẹp quá, tựa như có ánh sáng rạng rỡ phát ra từ đó vậy. 
Đầu óc của Cố Lan San đã choáng váng, ánh mắt bắt đầu nhìn loạn. Cô thấy người đàn ông trước mặt trong ánh đèn sáng như ngọc của phố thị, khuôn mặt đẹp trai vô cùng chói mắt, giống hệt như người đàn ông mà cô thường hay nằm mộng, dáng vẻ không hề khác biệt. Cố Lan San say rồi, gò má ửng đỏ cả lên. Cô nhìn anh, thì thầm như đang hát một câu ca dao, “Nhị Thập... sao bây giờ anh mới tới tìm em... Anh có biết hay không, em lúc nào cũng đợi anh đến tìm em, Nhị Thập à... Em rất nhớ anh...” 
Lời của Cố Lan San trở nên hỗn loạn. 
Thịnh Thế nghe mà cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240817/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.