Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết 
Anh đối với cô tốt, nhưng làm sao so được với Hàn Thành Trì đã cứu cô một mạng? 
Khó trách, vì cứu cô, tránh cho cô một dao, anh trải qua sống chết trong bệnh viện đến hơn một tháng. Đến lúc xuất viện, trở lại trường học, nhìn thấy cô ngồi trong lớp học rất bình yên, không có vẻ gì là cao hứng cả. Cô không có phản ứng nào đặc biệt với anh, chỉ hỏi một câu, Nhị Thập, anh đi học rồi đó à? 
Lúc ấy, anh cực kỳ kiêu ngạo, cho rằng cô biết hết mọi chuyện, cảm thấy nếu như mình nói ra miệng việc mình đã cứu cô thì quá mức dọa người, không đủ khí khái của bậc anh hùng. 
Hóa ra, ngay từ đầu anh đã sai rồi! 
Cô vốn dĩ không biết anh là anh hùng cứu mỹ nhân! 
Anh dùng cả sinh mệnh để trả giá, rốt cuộc lại không công gán lên người Hàn Thành Trì! 
Thịnh Thế thật sự không biết mình nên khóc hay nên cười, đúng hơn nên là đang cố nén giận đi. Ông trời quả là cố ý, cố ý khiến anh khó xử đây mà! 
Đây là báo ứng, có phải không... Báo ứng cho việc anh hái hoa ngắt cỏ*, phong lưu miệt mài! 
*Ý nói có một khoảng thời gian, Thịnh Thế thay bạn gái như thay áo 
Anh cố gắng đè nén cảm xúc mãnh liệt tận đáy lòng, hỏi, “Bởi vì anh ta cứu em một mạng, sau đó em yêu anh ta?” 
“Không phải.” Cố Lan San lại lắc đầu, “Đã từng có một quãng thời gian, em tưởng mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240812/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.