Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Từ trước đến giờ, miệng lưỡi Thịnh Thế luôn ngoan độc, trong lời nói của bà Cố chứa đầy ghen tuông, mà anh cũng không điếc.
Lời anh nói vừa rồi, đã quét sạch mặt mũi của bà Cố rất đơn giản.
Chính xác là bởi vì bà Cố bị Thịnh Thế lấy mất một mối làm ăn, mới nửa đùa mà nói ra.
Nhưng ai biết, vụ làm ăn mà nhà họ Cố rất muốn lấy được này, vào trong miệng Thịnh Thế, chỉ là một tờ hợp đồng nhỏ bé bình thường.
Rõ ràng là Thịnh Thế đang tỏ vẻ xem thường hợp đồng mà bà Cố nhìn trúng.
Từ trước tới nay, Thịnh Thế luôn là người ti tiện như vậy, nếu như người khác càng ước ao ghen tị với mình, anh sẽ cố tình để cho người đó càng ước ao ghen tị hơn.
Trong lòng tức giận khó chịu, nhưng lại không có chỗ để xả giận.
Lời kia của Thịnh Thế, vừa nói ra, không khí bên trong nhà liền hơi gượng gạo.
Thịnh Hoan lại ngược lại, giơ tay lên, đánh vai Thịnh Thế một cái, cười với bà Cố, nói: “Bà Cố, Nhị Thập nói chuyện không có chừng mực, bà đừng để ý, em ấy cũng không có ý này.”
Sắc mặt bà Cố cũng không phải rất tốt, cười cười: “Tôi nào dám so đo với Nhị Thập...... Về sau việc làm ăn của nhà họ Cố ở thủ đô có thể ký mấy hợp đồng nhỏ bé mà Nhị Thập không nhìn vào mắt hay không, còn phải xem Nhị Thập có nhường hay không đấy!”
Bên trong nhà lại yên tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240745/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.