Cố Lan San bước vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế, thuận tay mở máy vi tính ra, nhắn lại cho Thịnh Thế: “Anh rất muốn biết?”
Thịnh Thế lần này rất nhanh gửi tin nhắn cho cô: “Dĩ nhiên.”
“Anh và Tô Kiều Kiều......” Cố Lan San chỉ đánh năm chữ, ngón tay liền ngừng lại, cô nghiêng đầu, lại suy nghĩ một chút, sau đó xóa bỏ những chữ kia, rồi nhập một câu: “Em không có tâm tình nói, làm sao bây giờ?”
Thịnh Thế thấy mấy chữ này có chút mất mác.
Nhưng mà mất mát thì mất mát, đáy lòng anh còn có chút vui mừng.
Dù sao, Cố Lan San bây giờ và trước kia, đã thay đổi rất nhiều, linh động rất nhiều, anh nghĩ, chỉ cần anh kiên trì bền bỉ, kiên nhẫn chờ đợi, cô sẽ càng lúc càng giống Sở Sở lúc trước.
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, liền một tay điều khiển tay lái, một tay gõ mấy chữ: “Không muốn nói, vậy không nên nói.”
Hai mắt Cố Lan San mở lớn, suy nghĩ trong chốc lát, chỉ đáp lại một chữ: “Thật sao?”
Thịnh Thế lần này trả lời cô nhanh hơn, chỉ một chữ: “Ừ.”
Trong nháy mắt Cố Lan San không biết nên nói gì, thuận tay đặt điện thoại di động ở trên bàn, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chuẩn bị công việc, tuy nhiên tâm tư khó có thể an tĩnh, cô cắn cắn ngón tay, lại lấy điện thoại di động, gởi cho Thịnh Thế một tin nhắn: “Chẳng lẽ anh không biết, một phụ nữ mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy, sẽ không giải thích được tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240699/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.