Editor: Trịnh Phương.
Đáy lòng cô cũng không buồn phiền như vậy, liền kéo kéo khóe môi, vẫn không nói gì như cũ, chỉ là sắc mặt dịu đi rất nhiều.
Thịnh Thế thời thời khắc khắc đều quan sát biểu tình trên mặt cô, nhận thấy được sắc mặt của cô dịu đi, anh thở phào nhẹ nhõm, cũng bình ổn lại, vẫn cẩn thận như cũ mà dịu giọng cùng cười tít mắt với Cố Lan San: “Sở Sở, em ôm hoa, anh giúp em ăn cơm, em muốn ăn cái gì, ta liền lấy cho em cái đó.”
Thịnh Thế nhận thấy Lan San không có cự tuyệt, khẩn trương bưng bát của cô lên, thả một viên đường, quấy một lúc, ngó lên hầu hạ Cố Lan San.
Cố Lan San không chút thẹn mà ngồi một chỗ, chỉ cần hơi há mồm là được.
Uống xong một bát cháo, Thịnh Thế yêu thương hỏi cô có muốn ăn thêm bát nữa hay không, Cố Lan San vốn không tức giận, lại cảm thấy buông tha cho Thịnh Thế như vậy thì quá mức tiện nghi cho anh, cô liền hừ một tiếng, nói: “Anh muốn em no chết sao! Còn muốn muốn vỗ béo em! Anh cảm thấy em có thể ăn như vậy thôi! Thịnh Thế, anh không biết là anh làm như vậy là cực kỳ quá phận sao!”
Thịnh Thế bị mắng, khóe môi lại không nhịn được vểnh lên, đây mới là Sở Sở của anh!
Anh buông bát xuống, rút khăn tay, đưa tới trước mặt Cố Lan San, Cố Lan San hung hăng mà trừng Thịnh Thế một cái, lúc này Thịnh Thế mới vội vàng xoa xoa khóe môi cho Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240691/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.