Edit: Ngọc Hân
Anh giữ chặt di động nói với cô gái trong điện thoại: “Sở Sở, cô hi vọng tôi về nhà sao?”
“Mới không thèm đấy!” Cố Lan San theo bản năng liền mở miệng phủ nhận.
Ngược lại Thịnh Thế cầm điện thoại trầm thấp cười một tiếng, Cố Lan San nghe thấy tiếng cười của anh khuôn mặt tươi cười không tự chủ đỏ lên, cô tùy tiện cắn môi không nói thêm gì nữa, Thịnh Thế kiên nhẫn đứng trên hành lang chờ đợi.
Cố Lan San liếc nhìn chiếc giường rộng rãi trống trải, lại nhìn đồ trang trí xa hoa, phòng ngủ giống như chiếc lồng vàng lộ ra vẻ cô đơn khôn cùng, hoàn toàn không giống như trước kia chút nào, lúc có anh ở nhà cảm giác đầy đủ thỏa mãn.
Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng cảm thấy những khác biệt này đều do cô ghét người phụ nữ Tô Kiều Kiều kia!
Cố Lan San luôn thích đẹp lại sĩ diện, về điểm sĩ diện này có thể so sánh với suy nghĩ cao ngạo kỳ quặc của Thịnh Thế.
Rõ ràng cô hi vọng Thịnh Thế về nhà, không muốn anh theo bên cạnh Tô Kiều Kiều nhưng cô lại sợ mất mặt không nói ra miệng.
Bây giờ thì hay rồi, lại khiến cô biến thành như một phụ nữ hay oán trách, oán giận chồng mình về muộn.
Cố Lan San đảo tròng mắt hơn nửa ngày mới ‘miệng một đường tâm nghĩ một nẻo’ tự tìm cho mình một lý do được xem là rất hoàn mỹ để che giấu suy nghĩ chân thật của lòng mình: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240677/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.