Editor: Mèo (meoancamam) 
Cô vẫn biết Hàn Thành Trì muốn kết hôn cùng Cố Ân Ân, cô cũng ở buổi tiệcc mà Hàn Thành Trì đính hôn với Cố Ân Ân, muốn nhân trò chơi sự thật mà mạo hiểm nói ra lời trong lòng với Hàn Thành Trì, cũng nói rõ cho bản thân, để Hàn Thành Trì trả lời khiến cho anh từ chối bản thân, sau đó hoàn toàn triệt để chôn đi cái trái tim cùng rung động của sự thầm mến không ai biết được kéo dài đến tám năm kia. 
Huống chi, cô đã kết hôn, anh cũng sắp kết hôn, hơn nữa, rất nhiều năm trước, khi cô yêu anh thì liền biết được, anh với cô không thể có kết quả. 
Thích một người mà không thể được, không phải thực sự đau thương. 
Thích một người mà chút tự tin đến đến gần anh cũng không có, đó mới thực sự đáng buồn. 
Tám năm, khoảng tám năm đó, không phải chỉ vài chữ. 
Cô không biết bản thân mình bây giờ lại không thể coi là yêu Hàn Thành Trì, hay là tình cảm hiện giờ kia tồn tại là bởi vì đoạn thời gian tốt đẹp cùng anh kia, nhưng mà không thể không thừa nhận, lúc đó khi Cố Ân Ân cầm nhẫn kim cương của bọn họ ra, lóe sáng trước mặt cô thì rõ ràng cô đã sớm biết kết qura, vậy mà cô lại rõ ràng cảm thấy được chút hâm mộ hiện lên. 
Nhưng mà cũng chỉ là nháy mắt, còn không quá ba giây đồng hồ, Cố Lan San liền chân thành cười lên, vô cùng thật lòng nói với Cố Ân Ân: “Chị, chiếc nhẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240640/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.