Editor: Lovenoo1510
Anh mới ý thức được mình rốt cuộc nói những gì, cả người hóa đá một trận, sau đó trên khuôn mặt tuấn dật không tự chủ được mà phiếm hồng, có một vẻ đẹp tĩnh lặng không nói lên lời, Cố Lan San nhìn thấy có chút mất hồn, Thịnh Thế hơi hơi ngượng ngùng.
Ánh mắt anh nhẹ nhàng phiêu lãng khắp xung quanh, phát hiện Cố Lan San vẫn nhìn mình chằm chằm, trong lòng anh thấy vừa kỳ cục, vừa lúng túng, nên anh giả bộ như không có chuyện gì, ung dung bình tĩnh đứng lên, hắng giọng một cái, hướng tới Cố Lan San mặt không đỏ thở không mạnh nói: “Thời gian không còn sớm, tôi đi làm đây.”
Nói xong Thịnh Thế cũng không đợi Cố Lan San có phản ứng liền xoay người bước chân cứng ngắc nhanh chóng về phía cửa phòng ngủ rời đi.
Cố Lan San ngây ngô nhìn bóng lưng Thịnh Thế biến mất, cô trầm tư một hồi lâu mới mím môi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Thì ra là……. Nhị Thập cũng biết xấu hổ, cũng biết ngượng ngùng nha………… Thế mà cô vẫn luôn không để ý đến!
*********************
Thịnh Thế đi từ phòng ngủ ra, vẻ mặt có thể dùng từ rạng rỡ để hình dung.
Nhưng người giúp việc lúc ở bữa sáng cũng ngửi được trên người anh tản mát ra hởi thở nguy hiểm. bây giờ nhìn thấy anh từ trên lầu khoan thai bước xuống bậc thang, họ lập tức tránh được thì tránh, chỉ sợ không cẩn thận trở thành nơi trút giận của anh.
Có người giúp việc vội chạy trốn làm rơi khăn lau trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240604/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.