Chương trước
Chương sau
Editor: Mèo (meoancamam)

Cố Lan San chăm chú nhìn di động vài giây, khẽ mấp máy môi rồi lại thả di động lại vào túi.

Cô khởi động xe, vừa định nhấn ga thì nghĩ một chút, lại dừng lại, lấy di động của mình trong túi ra, nhấn số điện thoại của Thịnh Thế, do dự vài giây rồi liền ấn gọi.

Điện thoại được kết nối, Cố Lan San ngừng hô hấp của mình một chút, đầu óc nhanh chóng xoay vòng xem mình nên mở miệng giải thích như thế nào với Thịnh Thế, nhưng mà lại bị ai đó ngắt máy.

Trên đường lái xe, Cố Lan San nghĩ đến quà sinh nhật cô mua cho Thịnh Thế còn được cô đặt ở phòng làm việc, hiện giờ đã là gần mười hai giờ đêm, công ty tin tức SH sợ là đã đóng cửa, chỉ có thể mai đến cầm rồi buổi tối đưa cho Thịnh Thế thôi.

Cố Lan San hơi giảm tốc độ ở chỗ ngã tư một chút, xe chuyển hướng đi về phía biệt thự.

*****************

Cửa nhà vệ sinh Kim Bích Huy Hoàng, vô cùng yên tĩnh, loáng thoáng có thể nghe thấy giọng hát truyền đến.

Thịnh Thế tắt điện thoại của Cố Lan San, châm một điếu thuốc, vừa định đưa lên miệng hút thì điện thoại di động lại vang lên, là Cố Lan San gọi tới, ngón tay anh di chuyển trên điện thoại vài lần, cuối cùng lựa chọn tắt đi.

Sau khi tắt đi, Thịnh Thế hung hăng hút môi hơi khói, lại càm thấy cảm giác buồn bực trong lòng càng thêm không vui vẻ, anh bực bội móc điện thoại ra, nhấn dãy số của Cố La San, ngón tay di hai lần lên nút Send, cuối cùng quay lại, vừa mạnh mẽ hút một hơi khói mà phả lên đôi mắt đẹp đẽ, ngón tay thuần thục nhấn về, chọn điện thoại nhà mà gọi đến.

Điện thoại vang lên ba bốn tiếng thì mới có người nghe, anh nói thẳng: “Sở Sở một lúc nữa có thể sẽ về nhà, các cậu kiểm tra ngoài cửa cùng bên trong một chút, còn có đèn phòng ngủ và hành lang tầng hai toàn bộ đều có bật hai không, Sở Sở sợ tối.”

Nghe điện thoại chính là bác quản gia, ông trả lời một tiếng: “Anh Thịnh, đã biết rõ.” Sau đó lại bổ sung một câu: “Anh Thịnh, cô San sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn chứ?”

“Cô ấy có thể xuất hiện cái gì ngoài ý muốn!” Thịnh Thế quái gở hừ hừ hai tiếng với ông điện thoại, nghĩ đến, mất công anh lo lắng cho cô lâu như vậy, gọi nhiều lần như vậy điện thoại cô cũng không trả lời, cũng không có việc gì cô không nói một tiếng? Sợ là vốn cô không muốn nói cho anh đi?

Thịnh Thế nghĩ tới đây lại kỳ quái hừ thêm tiếng nữa, hung hăng gạt điều thuốc trong tay, bổ sung thêm một câu với điện thoại bên kiaa: “Đêm nay tôi không về.” Lập túc liền muốn tắt điện thoại, nhưng anh lại dừng một chút, nói tiếp: “Cô ấy về đến nhà thì gọi điện cho tôi.” Sau đó thì mới thực sự cúp.

Đây chính là sinh nhật tệ nhất cả đời này của anh!

Thịnh Thế thả lại điện thoại di động vào trong túi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn đèn tường trên hành lang, có người đứng ngay gần anh nhưng anh lại coi như không có.

Thật lâu sau anh mới ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác cách đó không xa, xoay người định quay lại phòng bao, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng: “Anh Thịnh.”

Giọng nói này, Thịnh Thế cảm thấy có chút quen thuộc, tạm thời không nghĩ ra là ai nên liền quay đầu, nhìn thấy người tới thì nhất thời trong lòng anh liền hiện một trận dời sông lấp biển.

Vương Giai Di đứng đối diện với Thịnh Thế, tiến lên hai bước mà nói: “Anh Thịnh, em có chuyện nghĩ muốn nói với anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.