Editor: Cà Rốt Hồng
Cố Lan San nghe được những lời này của Vương Giai Di, không nhịn được nhíu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế, vẻ mặt của người đàn ông này vẫn lộ ra một vẻ từ chối cho ý kiến cười khẽ, chỉ là quang mang nơi đáy mắt lúc nãy, cũng tản mạn không còn nữa, hiện ra chút ánh sáng lạnh, làm cho người ta mơ hồ cảm thấy áp bức lãnh cảm dày đặc: “Cô Vương, tôi nói cô thật biết nói đùa, cô thật đúng là vui đùa càng lúc càng quá trớn. Cô nhìn xem một phòng nhiều người ngồi như vậy, tôi là đàn ông có vợ, lão bà tôi đang ngồi ở bên cạnh tôi, cô dõng dạc nói tôi nói cho cô số điện thoại, cô đây không phải là có ý định làm cho người ta hiểu lầm tôi sao?”
Thịnh Thế nói tới đây, mày khẽ nhăn lại, bộ dạng giống như rất buồn bực, dư quang khóe mắt lia qua Cố Lan San, tròng mắt khẽ vòng vo, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ một chút, cảm giác mình một mình đơn độc chiến đấu hăng hái, dường như đả kích Vương Giai Di không có tác dụng lắm, nên kéo thêm mấy người nữa, đều đến ức hiếp Vương Giai Di, ngay lập tức, thừa dịp tất cả mọi người không có chú ý, lặng yên không tiếng động đưa tay mình tới sau lưng Cố Lan San, sau đó sờ soạng xuống.
Cố Lan San bị Thịnh Thế sờ có chút không được tự nhiên, vừa định muốn dịch ra một chút, liền cảm thấy chút thịt bên hông mình bị ngón tay thon dài của người đàn ông này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240485/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.