Thịnh Thế đứng thẳng trước mặt Cố Lan San cúi đầu thấp xuống, thân thểrun run, lại thấy quần áo trên người cô, có dấu vết bị xé rách, ánh mắtcủa Thịnh Thế càng sa sầm.
Trong lòng anh, bỗng chốc nổi lên ngọn lửa.
Đã sớm nói với cô không đồng ý cho cô đi làm, cô lại thế nào cũng phảiđi làm, làm thì làm chức cao đi, cuối cùng thành cái quái gì đây?
Không có việc gì lại muốn làm phóng viên gì đó,? Lại còn muốn giống mấy đám phóng viên chó săn, hiện tại sáng mắt chưa? Bị người khác bắt đi?
Thịnh Thế càng nghĩ càng cảm thấy tức giận hơn, có loại kích thích muốngiết người, ai lại có bản lĩnh như vậy mà dám xé quần áo của cô?
Anh tức giận, trên dưới cả người đều bộc phát khí thế vô cùng sắc bén,Cố Lan San đứng trước mặt anh, tựa vào anh gần như vậy nên lập tức liềncảm giác được không khí xung quanh cứng lại liền tức khắc sợ tới mứccũng không dám thở mạnh một tiếng, chỉ cúi thấp đầu, theo tính cách củaThịnh Thế, trong lòng nghĩ thầm, anh có thể giống như đã từng làm dướicơn thịnh nộ mà cho cô một cái tát không?
Ai ngờ Thịnh thế há miệng, lời nói ra vô cùng bình tĩnh, tuy nhiên vâncó thể từ trong lời nói bình tĩnh của anh mà cảm nhận được một tia tứcgiận: “Có sao không?”
Ngược lại Cố Lan San giật mình ngẩng đầu lên, mắt mở to mà nhìn Thịnhthế, vẻ mặt không thể tin được, anh thế nhưng không tức giận sao. Côđánh anh, anh không tức giận cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240335/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.