Chương trước
Chương sau
Thịnh Thế đứng thẳng trước mặt Cố Lan San cúi đầu thấp xuống, thân thểrun run, lại thấy quần áo trên người cô, có dấu vết bị xé rách, ánh mắtcủa Thịnh Thế càng sa sầm.

Trong lòng anh, bỗng chốc nổi lên ngọn lửa.

Đã sớm nói với cô không đồng ý cho cô đi làm, cô lại thế nào cũng phảiđi làm, làm thì làm chức cao đi, cuối cùng thành cái quái gì đây?

Không có việc gì lại muốn làm phóng viên gì đó,? Lại còn muốn giống mấy đám phóng viên chó săn, hiện tại sáng mắt chưa? Bị người khác bắt đi?

Thịnh Thế càng nghĩ càng cảm thấy tức giận hơn, có loại kích thích muốngiết người, ai lại có bản lĩnh như vậy mà dám xé quần áo của cô?

Anh tức giận, trên dưới cả người đều bộc phát khí thế vô cùng sắc bén,Cố Lan San đứng trước mặt anh, tựa vào anh gần như vậy nên lập tức liềncảm giác được không khí xung quanh cứng lại liền tức khắc sợ tới mứccũng không dám thở mạnh một tiếng, chỉ cúi thấp đầu, theo tính cách củaThịnh Thế, trong lòng nghĩ thầm, anh có thể giống như đã từng làm dướicơn thịnh nộ mà cho cô một cái tát không?

Ai ngờ Thịnh thế há miệng, lời nói ra vô cùng bình tĩnh, tuy nhiên vâncó thể từ trong lời nói bình tĩnh của anh mà cảm nhận được một tia tứcgiận: “Có sao không?”

Ngược lại Cố Lan San giật mình ngẩng đầu lên, mắt mở to mà nhìn Thịnhthế, vẻ mặt không thể tin được, anh thế nhưng không tức giận sao. Côđánh anh, anh không tức giận cũng không mắng cô, không đánh cô? Thậmchí lúc này, cô đội cho anh hai cái sọt như vậy, thiếu chút nữa còn bịngười ta xxoo, làm Thịnh Thế anh bị bôi nhọ lên mặt, vậy mà anh vẫn còn ở chỗ này hỏi cô có sao không?

Dù cho giọng nói kia của anh làm cho người nghe quá sợ hãi!

Trong trí nhớ của cô, Thịnh Thế hỏi cô có làm sao không đã biến mất vô cùng xa xôi rồi.

Cố Lan San ngây ngốc lắc đầu.

Thịnh Thế lại nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cố Lan San, mày cau lại.

Trong lòng Cố Lan San cả kinh, sẽ không phải bây giờ anh muốn phát hỏa chứ...

Thịnh Thế bỗng giơ tay lên, Cố Lan San cho rằng anh muốn đánh mình nêntheo bản năng nhắm mắt lại, thế nhưng tay Thịnh Thế lại nhẹ nhàng chạmvào mặt cô, Cố Lan San chớp chớp mắt, nhìn gương mặt của Thịnh Thế liềnnhìn thấy đáy mắt anh đang bốc cháy một tầng lửa, anh nhìn chằm chằm CốLan San, giọng nói âm trầm hỏi: “Trên mặt là do ai đánh?”

Nói xong Thịnh Thế liền kéo Cố Lan San, hướng về phía mấy người họ Vương kia: “Các người tìm rõ cho tôi, cuối cùng là ai ra tay!”

Bề ngoài Thịnh Thế xem ra tác phong vẫn nhanh nhẹn, ưu nhã tự nhiên, khí thế mạnh mẽ, vẻ mặt bình tĩnh, thực ra trong lòng cả người anh đã sớmbùng nổ rồi.

Chán sống sao, cũng dám đánh người của anh!

Anh thực sự vô cùng muốn giết người rồi!

Khi Cố Lan San bị người ra mạnh mẽ xé quần áo, đáy lòng vô cùng sợ hãi,còn vùng vẫy tránh né, có chỗ nào để chú ý xem là ai đánh mình, cô vừađịnh nói không biết nhưng nhìn đến biểu tình âm u của Thịnh Thế thì liền lập tức nghĩ đến bản thân đã cắn vào cánh tay của người kia một cái,nhanh chóng chữa lại: “Khi hắn xé quần áo của tôi, tôi có cắn hắn mộtcái, tôi cũng không biết hắn lớn lên trông như thế nào cả...”

Thịnh Thế nghe được như vậy thì càng tức giận, xe quần áo? Xé quần áo? Xé quần áo!

Lúc này Thịnh Thế mới quay đầu nhìn quần áo của Cố Lan San thì phát hiện ống tay áo sơ mi đã rách ra một lỗ lớn, anh cầm thấy được từng sợi dâytrong lòng thoáng cái liền ầm một tiếng mà bị đứt đoạn, hiện tại khôngphải anh muốn giết người mà anh thật sự phải giết người rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.