Nhưng không có, vàolúc cô ở bệnh viện chăm sóc người em trai đang sống đời sống thực vật,anh lấy lý do nàng thiếu tiền của mình mà trói cô vào chung một chỗ vớimình.
Là anh không cam lòng, anh không cam lòng mình yêu cô như vậy nhưng lại không có cách nào lấy được cô.
Anh còn không cam tâm, mình trả giá nhiều như vậy, lại không thể đổiđược một lần ngoái đầu nhìn lại của cô. Bởi vậy, đáy lòng của anh khôngcam tâm, bắt đầu cảm thấy không công bằng.
Khi một người vô cùng bao dung, nhân nhượng, cưng chiều đối với mộtngười khác, vào lúc bất kể mình như thế nào cũng không chiếm được tìnhyêu của cô, anh liền muốn có được nỗi căm hận của cô.
Có lúc, hận cũng là một loại tình cảm.
Nếu không thể yêu, vậy thì đành để cô hận mình thấu xương thôi.
Nhưng là, bất kể là anh có đối xử với cô quá đáng thế nào, cay nghiệt thế nào, bộ dạng của cô lại vẫn như cũ.
Anh và cô đều rõ ràng, hai người đều canh cánh trong lòng đối với “Mộtlần kia“. Anh cảm thấy anh không sai, giống như việc cô cảm thấy cảmthấy bản thân thật uất ức, ai cũng không chịu lui nhường một bước.
Nói là không chịu nhường nhịn, thật ra thì nguyên nhân căn bản nhất là trong mắt cô không có anh.
Cho tới nay, dù cô làm vợ của Thịnh Thế, nhưng lại yêu Hàn Thành Trì.
Cho đến hôm nay, anh nghe cô hỏi mình, vết sẹo trên lưng anh là có từkhi nào thì anh mới hoàn toàn hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240310/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.