Cố Ân Ân nghe Hàn Thành Trì nói vậy, nghiêng đầu, nhìn anh ấy cười.
Thịnh Thế cũng không hiểu rốt cuộc trong lòng Cố Lan San muốn làm gì. Người khác không biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì thì không hề nghĩ nhiều nhưng Thịnh Thế thì khác.
Khi Cố Lan San hỏi “Anh Thành Trì, anh yêu chị em nhiều như thế nào?” thì Thịnh Thế cảm thấy cô đang ghen tuông và có chút không cam lòng.
Trong lòng Thịnh Thế như bốc hỏa nhưng khuôn mặt anh không thể hiện cảm xúc gì.
Yêu cả đời không đổi..... Cả đời này không thay đổi.....
Cố Lan San cảm thấy bốn chữ “cả đời không đổi” quanh quẩn bên tai.
Từ trước đến giờ cô cảm thấy bốn chữ này cực kỳ thâm tình đúng như tâm trạng Hàn Thành Trì nói với Cố Ân Ân. Đến lúc này, Cố Lan San mới biết được, hóa ra nhìn người ta thể hiện tình cảm lại có thể khiến người khác tổn thương đến như vậy!
Cố Lan San cảm thấy tay chân bỗng nhiên lạnh lẽo.
Có phải con người đều như vậy không? Đều phải đâm đầu vào ngõ cụt mới có thể hết hi vọng?
Cố Lan San, mày thấy không? Người Thành Trì yêu chỉ có một mình Cố Ân Ân mà thôi. Mày vĩnh viễn chỉ là người qua đường, chỉ có thể chứng kiến tình cảm bền lâu của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân rồi đến khi hai người họ có một cái kết hoàn hảo, một đôi khiến bao người hâm mộ, cảm động!
Nếu không có Cố Ân Ân, Cố Lan San cô chắc chắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240218/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.