Editor: Nhã Y Đình
Đằng sau câu nói này, Cố phu nhân lại tiếp tục cảnh cáo Cố Lan San. Ngoại trừ Thịnh Thế và Cố Lan San những người khác cũng không có cảm giác gì khác lạ!
“Nhắc đến việc nhờ Nhị Thập đúng là có việc đang nhờ cậu đây!” Hàn Thành Trì tiếp lời Cố phu nhân, ngẩng đầu nhìn Thịnh Thế: “Lần này tớ và Ân Ân trở về không định đi nữa!”
Cố Lan San nghe nói như vậy thì khuôn mặt vui vẻ hẳn lên, nhìn Cố Ân Ân hỏi: “Thật sao?”
Vẻ mặt này của cô rơi vào tầm mắt của Thịnh Thế khiến anh nghĩ rằng vì Hàn Thành Trì có thể ở lại Bắc Kinh mà vui vẻ như thế.
Thịnh Thế cảm thấy tâm trạng của anh rất tệ. Anh làm gì có chuyện không sánh được bằng Thịnh Thế chứ?
Hàn Thành Trì không có tiền, anh có. Cậu ta không có quyền, anh lại có sao Cố Lan San vẫn chỉ thích Hàn Thành Trì?
Anh cảm thấy Cố Lan San quả thật đang vũ nhục mị lực của anh.
Bình thường, cô gái nào nhìn thấy anh chẳng giống nhau, đều hâm mộ anh không thôi. Nhưng đối với các cô gái chủ động như thế anh chỉ cảm thấy chướng mắt, chỉ để ý một mình Cố Lan San.
Thịnh Thế cảm thấy bản thân đúng là thích bị hành hạ. Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói. Suy đi tính lại, Thịnh Thế cảm thấy có lẽ Cố Lan San mới là người ngu ngốc!
Nếu không phải ngu ngốc thì sao một người đàn ông tốt như anh cô lại không cần cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240184/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.