Thậm chí Cố Lan San còn có chút hối hận, hối hận tại sao buổi tối hôm đó mình lại từ chối ân ái lần hai với anh. Mặc dù khi đó có lẽ vô cùng đau đớn, nhưng có thể cắn răng vượt đi qua, có thể chuyện đó cũng chưa chắc làm mình bị thương. Mặc dù có thể đả thương bản thân, nhưng vẫn tốt hơn bây giờ, nhỏ giọng hạ mình đi cầu anh, mất tôn nghiêm, còn không biết có thể khiến anh hồi tâm chuyển ý hay không.
Nhiều lần cô rất muốn đứng lên rời đi.
Nhưng vừa nghĩ tới mình cứ đi như thế, nếu như Thịnh Thế vẫn không trở về nhà, cô lại không biết hành tung của anh, lần sau muốn tìm được anh, sợ rằng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cho nên Cố Lan San cũng chỉ có thể lặng lẽ tự nói với mình, vì tiền thuốc của em trai, cô phải một nhẫn nhịn hai kiên nhẫn a.
Cố Lan San có một tật xấu, chính là khi cảm thấy bị mất mặt, cô chỉ thích ngồi một chỗ như không có gì xảy ra, mắt điếc tai ngơ đối với tất cả chung quanh chuyện, giả bộ dáng vẻ đang làm cao, cố bình tĩnh lạnh lùng để duy trì cái gọi là mặt mũi.
Cho nên hiện tại, cô rất an tĩnh, khuôn mặt bình thản, chỉ rủ lông mi ngồi một bên.
Đáy lòng đang suy nghĩ biện pháp khiến Thịnh Thế về nhà với cô, mà không phải bị cô gái bên cạnh này câu đi......
Thịnh Thế chơi với cô gái trong ngực một lúc, mới phát giác Cố Lan San ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240069/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.