Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet
Trong tay Cố Lan San không còn tiền, mà bệnh viện cũng chẳng có tin tức gì về việc đóng viện phí, cô rốt cuộc không thể bình tĩnh nữa.
Vì vậy, ngày hôm nay đi làm, Cố Lan San thường xuyên mất hồn.
Cô cắn cắn ngón tay, lúc đặt bút xuống viết bản thảo cũng không viết được chữ nào, rốt cuộc đành phải ném bút trở lại trên bàn.
Không khí trong văn phòng vô cùng im lặng. Tiếng động mà Cố Lan San gây ra khiến cho mọi người đồng loạt kinh ngạc. Bọn họ đều nhìn về phía cô.
Cố Lan San vốn đã xinh đẹp, lại có khí chất cao quý trời sinh, bất cứ việc gì đều được cô làm một cách lưu loát, ai nấy nhìn vào đều thấy cô rất tháo vát, nhanh nhẹn. Một động tác vô ý vừa rồi của cô liền khiến mọi người chú ý. Cô đang phiền lòng, liền cau mày lại, đảo mắt nhìn khắp đám đồng nghiệp của mình. Ánh mắt cô vừa chạm vào mắt họ, tất cả mọi người liền ngoan ngoãn quay đầu đi, làm tiếp công việc của mình.
Văn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh lúc đầu. Cố Lan San cứ ngồi im lặng một hồi lâu. Xem ra, Thịnh Thế đây là muốn cô tự mình kêu anh về nhà. Cô thở dài một tiếng, sau đó cầm lấy di động, gọi một cú d,0dylq.d điện thoại, “Này Tĩnh Hảo, tôi là Lan San, đêm nay Thịnh Thế có đi đâu không?... Ừ, được rồi, tối tôi sẽ qua đó... À... Không cần nói cho anh ấy biết... Những cái khác không có gì cả... Ừ, tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240057/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.