Editor: Lovenoo1510
Mặc dù còn đường phát tài này là đem chính mình trở thành hàng hóa………
Hàng hóa?
Cố Lan San nhắm mắt lại, nghĩ, thật ra thì từ trước kia rất lâu, bản thân cô đã là hàng hóa để giao dịch rồi, không phải sao?
Suy nghĩ một lúc, Cố Lan San mới thu lại những chi phiếu kia, tùy tiện vàophòng vệ sinh tắm, rồi mặc một cái áo ngủ, lên giường nằm.
Tối qua cô mất ngủ, hôm nay lại bị người khác đánh thức, hiện tạo cô chỉ muốn ngủ, cho nên cô tiến vào mộng đẹp rất nhanh.
Cố Lan San không biết mình ngủ bao lâu, cuối cùng cô ngủ thẳng tới khi mơmàng muốn tỉnh lại, tuy nhiên cô lại cảm thấy mắt mình không mở ra được.
Cô cảm thấy nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ như nghe được tiếng bước chân, rõ ràngrất chân thật, nhưng lại giống như là đang nằm mơ, Cố Lan San không phân biệt được rõ ràng.
Mãi cho tới khi cửa phòng ngủ bất chợt bị đẩy ra, lúc này Cố Lan San mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cô không phải đangnằm mơ, là có người tới thật.
Cô cho là người giúp việc gọi mìnhdậy ăn cơm, nhưng cô không cảm thấy đói, hay nói đơn giản là ngủ chưađủ, chính là lười vận động, vì vậy cô lười biếng nói một câu: “Tôi không đói, mọi người ăn tối đi trước đi, khi nào tôi đói, tôi sẽ gọi mọingười.”
Tiếng bước chân cũng không bởi vì câu nói của cô mà dừnglại, ngược lại càng đến gần cô hơn, cuối cùng mãi đến khi vị trí bêncạnh giường mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2240036/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.