Chương trước
Chương sau
Mấy cậu bạn cùng phòng cũng bị dọa hết hồn, em họ của Chu Kiến Nguyên là Phó Đồng Đồng đang đứng phía trước bèn lặng lẽ dịch về phía bên Khương Hề, lúc này hét lên một tiếng muốn kéo lấy tay cậu, vậy mà kết quả nhìn thấy lại là người này trốn tót ra sau lưng Úy Lam.
Phó Đồng Đồng: “……” Hóa ra giang cư mận nói bạn trai đi chơi thám hiểm nhà ma với bạn gái, cuối cùng bị sợ hãi rồi ôm nhau với người đàn ông khác đều là sự thật hết, tuy rằng cô chả phải là bạn gái của đối phương.
Khương Hề và Úy Lam liếc nhau, người trước dịch ra xa anh một bước: “Xin lỗi.”
Úy Lam hờ hững nói: “Sợ à?”
Dư Thụy Tuyết đang đứng bên cạnh cũng giả vờ sợ, duỗi tay muốn kéo lấy Úy Lam, lại thấy trong mắt người này dường như không nhìn thấy ả, chủ động kéo Khương Hề một cái: “Xích lại gần tôi chút.”
Dư Thụy Tuyết: “……” Xem ra kế hoạch này quả nhiên không thể thực hiện được, tiềm thức của Chủ Thần đều rất mạnh, ả lo lắng nếu trực tiếp thiết lập rằng đối phương là bạn trai của mình luôn thì sẽ bị phản phệ nặng nề, bèn lùi lại một bước sắp đặt Úy Lam là người theo đuổi mình, ai dè vẫn bị cho ăn bơ.
Nhưng đáng lẽ ra Khương Hề không sợ hãi mới đúng, chuyện gì xảy ra vậy? Dư Thụy Tuyết lấy làm lạ nhìn cậu một cái.
Người sau mặt mày thả lỏng, đúng thật là có nhích lại gần bên người Úy Lam hơn chút, không có biểu hiện gì khác thường, cũng nhìn không ra tí giả trân nào.
Nhưng trên thực tế…… Khương Hề cũng không hiểu sao mình lại có thể diễn sâu đến vậy nhở? Chỉ là lúc cậu biết được rằng người đàn ông này và Dư Thụy Tuyết không phải quan hệ người yêu, hơn nữa dường như cũng chả có tí không khí mập mờ nào, thế là thân nhanh hơn não luôn.
E hèm, chỉ là có ý đồ muốn tia trai thôi, đơn giản là đụng chạm này nọ, chứ chả có ý gì khác đâu.
“Đậu má đậu mè đậu mía ( đủ các loại đậu )” Quách Dương kêu lên vài tiếng, sau khi bình tĩnh lại thì quay qua nhìn Khương Hề: “Cái số má của mày, có ngày dọa người khác đái ra máu nhá, còn lại 4 cánh cửa, ai mở?”
Mọi người ở hiện trường nín thinh hai giây, cuối cùng là Lý Thành nói: “Để tao lên cho.”
Hắn nhìn 4 cánh cửa trước đã, sau đó lại quay đầu qua nhìn Khương Hề: “Em Tư à, lần này mày chọn cái nào?”
Quách Dương: “Có hiểu huyền học không hả? Tao cảm thấy lúc nãy em Tư chọn sai một cửa, cái số hôm nay chả hên nổi đâu, mày để nó chọn thiệt á?”
Khương Hề không vui: “Sao mày biết là số tao xui chứ không phải là mày? Biết đâu là số tao hên, chỉ là không gánh nổi mấy đứa xui xẻo thôi.”
Quách Dương thò lại gần muốn uýnh cậu một cái, Khương Hề nhảy tót sang bên cạnh trốn, haiz ~ đánh hông được nhá ~
Lý Thành chớp mắt: “Vốn dĩ tao muốn để nó chọn, sau đó loại ra được một đáp án, cơ mà em Tư nói nghe vô lý nhưng lại rất có sức thuyết phục, hay là lão Quách à mày cũng chọn một cửa đi, tao có thể loại được hai đáp án luôn.”
Lúc Quách Dương đang muốn đi qua tẩn cho hắn một trận, Úy Lam bỗng nhiên mở miệng: “Không cần, để tôi lên cho.”
Sau đó người đàn ông đi về phía cánh cửa đầu tiên.
Khương Hề khẽ nói ở sau lưng: “Cẩn thận một chút.”
Úy Lam ừ một tiếng rất nhỏ, rồi không chút do dự duỗi tay đẩy cửa, bỗng nhiên bắn ra một cây giáo dài, là cái loại có phần đầu sắc nhọn, chọc phát là xuyên sọ luôn ấy
Nhưng Úy Lam cao hơn người bình thường một chút, nếu đâm trúng thì cũng là đâm vô mặt, có điều anh đã né được.
Chu Kiến Nguyên đứng khá gần, thấy cây giáo thì mắng chửi một tiếng: “Đây là hàng riu đấy, với cái tốc độ vừa rồi nếu không né kịp á, đâm vào chắc lủng sọ luôn ấy chứ.”
Khương Hề tiến lên hai bước, còn chưa mở miệng, Dư Thụy Tuyết đã kéo tay áo Úy Lam quan tâm hỏi han: “Anh không sao chứ?”
Người đàn ông rút lại tay áo mình khỏi bàn tay ả: “Không sao, nam nữ thụ thụ bất thân, vì danh dự của cô, sau này tốt nhất là đừng động chạm vào tôi.” Giọng điệu nghe hơi phũ.
Những người khác: “???” Đây là bạn gái mà chú muốn theo đuổi đó! Bảo chị ấy đừng chạm vào chú? Hơn nữa đã là thời đại nào rồi, chạm vào một tí thì đã sao? Đã thế chỉ là cái ống tay áo thôi đó, đến cái móng tay còn chưa đụng tới nữa kìa……
Sắc mặt Dư Thụy Tuyết hơi xị, nhưng ở đây khá tối, mọi người cũng không thấy rõ được mặt ả.
Khương Hề lấy làm lạ chớp mắt một cái, quan hệ của hai người này…… hình như cũng có tốt đẹp lắm đâu nhỉ?
“Tao đệt mịa!” Quách Dương xoay người trở về: “Tao đi tìm ông chủ, trò chơi này suýt nữa xảy ra án mạng rồi!” Hắn nghĩ nếu lúc nãy đổi lại là mình, chắc chắn đã bị đâm lủng đầu rồi.
Nhưng cửa ra đã bị đóng rất chặt, Quách Dương đập nửa ngày trời cũng chả nghe thấy ai trả lời.
“Đệt! Sau khi ra ngoài nhất định tao sẽ khiếu nại chúng nó!” Quách Dương gào lên.
“Có khi nào chỉ có thể tiến thẳng về phía trước không nhỉ?” Lý Thành nói: “Gặp thêm mấy lần nguy hiểm kiểu vậy nữa, khó mà đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện thật.”
“Hay là báo cảnh sát đi?” Khương Hề cháu ngoan của tổ quốc, dầu gì bây giờ chỗ này có mấy đồ vật uy hiếp đến tính mạng, hơn nữa tên thương nhân bất lương còn chẳng chịu thả cho bọn họ rời đi.
Quách Dương lấy di động ra: “…… Không được không có tín hiệu, tụi mày thì sao?” Hắn cảm thấy có điềm chẳng lành
Những người khác cũng thi nhau lấy di động ra nhìn thử, đều nói không có.
Lý Thành: “Không phải chúng ta gặp trúng bắt cóc đấy chứ?”
“Không đến mức,” Khương Hề mở miệng: “Chúng ta không có tiền, chắc cũng không phải cướp sắc đâu……” Nói rồi cậu liếc nhìn Úy Lam một cái, ý tưởng đầu tiên khi cậu nói đến cướp ‘ sắc ’ đó là nghĩ tới người đàn ông này, kết quả đối phương cũng đang nhìn về phía cậu.
Khương Hề sững lại một chút rồi mới nói tiếp: “Nơi này trùng hợp là nhà ma, cùng lắm là chúng ta bị ma giấu hay gì đó thôi, có lẽ không phải người bên ngoài không cứu chúng ta, mà là hoàn toàn không biết chúng ta xảy ra chuyện.”
Mọi người: “……” Nhất thời không biết giữa bắt cóc và gặp ma thì cái nào thảm hơn.
Quách Dương rối rắm nói: “Chúng ta hưởng nền giáo dục khoa học, tao cũng theo chủ nghĩa duy vật, trên đời này làm gì có ma? Chắc chắn vấn đề nằm ở tên gian thương vô lương.”
“Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Đứng tại chỗ để chờ hả? Nếu đi tiếp thì rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.” Phó Đồng Đồng nãy giờ chưa mở miệng bỗng dưng nói, gặp phải tình huống này cô cảm thấy rất sợ.
“Đi tiếp đi,” Úy Lam nói: “Trực giác nói cho tôi, ở lại chỗ này còn nguy hiểm hơn.”
Dư Thụy Tuyết buột miệng thốt ra: “Tại sao?”
Úy Lam ngừng một chút rồi mới giải thích: “Các cậu không phát hiện nơi này càng lúc càng tối sao? Tối hơn mấy độ so với lúc mới đi vào, nếu tiếp tục dừng ở đây, e rằng duỗi tay cũng chẳng nhìn thấy năm ngón, đến lúc xảy ra chuyện gì ai biết được.”
Mọi người bỗng nhiên kinh ngạc, hình như là vậy? Nhưng tốc độ tối đi rất chậm, bọn họ mới không phát hiện.
“Nhưng mà…… nhưng mà nếu đi tiếp thì cũng nguy hiểm lắm……” Ngón tay của Phó Đồng Đồng đã bấu víu được cánh tay của Chu Kiến Nguyên, cô muốn tới gần Khương Hề, nhưng hiển nhiên là lúc này người anh họ thân quen càng mang lại cho cô cảm giác an toàn hơn.
“Tôi lựa chọn đi tiếp, nếu không muốn đi, cũng có thể ở lại từ từ xem.” Úy Lam nói.
Khương Hề: “…… Định luật bền vững trong phim kinh dị, gặp phải chuyện mà tách nhau đi lẻ, thì chết nhanh hơn.” Trước đó không lâu cậu mới nói qua những lời này, bây giờ lặp lại lần nữa.
“Mày câm miệng lại đi!” Giọng điệu của Quách Dương cũng không gắt lắm, nhưng khá gấp gáp: “Lúc này mà còn lập Flag làm méo gì.”
Khương Hề: “Được rồi, tao lựa chọn đi tiếp về phía trước.”
Có Khương Hề dẫn đầu, những cậu bạn cùng phòng khác chắc chắn sẽ không để bạn tốt mạo hiểm một mình, cuối cùng mọi người lựa chọn cùng nhau tiếp tục xuất phát.
Kế tiếp vẫn là Úy Lam đẩy cửa, nhưng lần này số hên, thứ xuất hiện chính là hành lang rộng lớn, chứ chả phải mấy thứ linh tinh này nọ.
Nhưng hành lang trông còn tối hơn, dưới đất hai bên hành lang có để mấy cây đèn ánh sáng tù mù, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được đường đi.
Mọi người đi về phía trước một cách cẩn thận, Chu Kiến Nguyên đi một hồi thì shit một tiếng bắt đầu lẩm bẩm: “Hành lang này hơi thấp thì phải, cứ đụng nóc hoài luôn.”
Hắn mới vừa nói xong, Lý Thành cũng bị đụng một cái: “Đúng là thấp thật, chú, chú cẩn thận chút nhé.”
Úy Lam: “…… Ừm.” Dù gì anh cũng là người cao nhất trong đội.
Trái tim Khương Hề hoảng loạn, cậu đi một hồi bỗng không hiểu sao lại nhìn thấy rõ được nơi này, phía trên chả phải nóc trần nhà gì hết, mà là những cái xác chết bị treo lên, lớn nhỏ không đồng đều, có nam có nữ, có già có trẻ, bởi vì thân hình người trưởng thành khá cao, cho nên đầu của mọi người mới không cẩn thận đụng phải chân của thi thể.
Khương Hề đứng im tại chỗ, vừa nhũn chân vừa cảm thấy hưng phấn, cậu cảm thấy nhũn chân là điều bình thường, nhưng thế quái nào lại hưng phấn vậy nhỉ?
Nhưng đứng im ở đây không đi tiếp thì cũng không được, người khác không chú ý đến sự khác thường của cậu, rất mau Khương Hề sẽ bị lạc đàn.
Thân hình Úy Lam bỗng nhiên sững lại, lui về phía sau hai bước, nắm tay Khương Hề tiếp tục đi về phía trước.
Người sau thì lấy làm lạ nhìn anh, lúc này Khương Hề có thể nhìn thấy rõ gương mặt không cảm xúc của Úy Lam, tại sao đối phương lại biết mình dừng bước? Nhưng hiện tại hành lang khá yên tĩnh, chỉ cần lên tiếng là mọi người đều nghe rõ, thế là cậu không hỏi.
Tốc độ của mọi người rất chậm, hành lang này khá là dài, hơn nữa càng đi thì trông thi thể càng…… tươi mới? còn đang nhỏ máu.
“Sao lại có nước nhỉ?” Phó Đồng Đồng vuốt thứ chất lỏng dính nhớp trên đầu: “Gớm quá, không biết là nước gì nữa.”
Khương Hề ôm lấy cánh tay Úy Lam, nhếch miệng cười một cái: “Em cảm thấy hơi sợ, chú ơi em có thể bám vào chú được không?”
Úy Lam cúi đầu liếc nhìn Khương Hề một cái, người sau suýt nữa cho rằng đối phương cũng có thể thấy rõ mình.
“Ừ.” Úy Lam khẽ nói.
Những người khác cũng đang bám víu nhau, Dư Thụy Tuyết muốn vươn tay kéo Úy Lam, nhưng đúng lúc người đàn ông dắt theo Khương Hề né sang một bên.
Khương Hề: “……” Cậu rất hoài nghi đối phương đang cố ý! Nhưng chắc không phải đâu nhỉ? Toàn bộ những người khác đều đang mò mẫm như người mù dò đường.
Khương Hề muốn thử một chút, thế là nhìn chằm chằm vào Úy Lam không tí kiêng dè nào, sau khi phát hiện đối phương không nhận ra, bèn lặng lẽ dấu một bàn tay ra sau lưng, cẩn thận véo một cái lên bên sườn eo của người đàn ông.
Dường như thân hình người đàn ông có khựng lại trong một thoáng ngắn ngủi, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Đù móa! Không nhìn thấy chắc luôn, Khương Hề đi một bước là véo một cái, mông mẩy cũng được phết, nhưng trông Úy Lam bình tĩnh ghê, nếu đổi lại là cậu trong tình huống này bị quấy rối, chắc đã la lên rồi
Nhưng rất nhanh, động tác tay của Khương Hề liền ngừng lại, bởi vì càng đi về phía trước, những cái xác đang treo lủng lằng kia lại nhúc nhích, thậm chí có một cái xác bỗng nhiên mở hai mắt ra, thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Khương Hề.
“……” Khương Hề dừng bước muốn quay ngoắt ngay và luôn, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, những thi thể ở đằng sau cũng đã mở mắt hết toàn bộ! Đang nhìn bọn họ.
Khương Hề: “!”
Úy Lam mạnh mẽ lôi kéo cậu tiếp tục đi về phía phước, còn khẽ nói với mọi người: “Tốc độ nhanh lên, đằng sau có thứ gì đó.”
“Hả?” Quách Dương hỏi: “Thứ gì?”
Không ai trả lời, nhưng mọi người lập tức nghe thấy tiếng bước chân của những xác chết đang tiến lại gần, Khương Hề lại quay đầu nhìn thử, thì thấy từng cái xác chết đang thi nhau leo xuống, hơn nữa đang đuổi theo bọn họ.
Cùng lúc đó, ánh đèn hành lang bỗng chốc sáng bừng lên, mọi người cũng đã hiểu xung quanh rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
“Á a a ——” tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, mọi người vắt chân lên cổ chạy về phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.