“Gϊếŧ tôi chẳng qua là chuyện nhỏ, nhưng không được làm nhục như vậy, anh xé quần áo tôi, vậy cho tôi mượn cái áo khoác với?” Khương Hề nói với sắc mặt khó coi. Hiện giờ cậu đâu thể lột quần áo của thi thể dưới đất để mặc được. Nếu là người khác, Úy Lam chắc chắn sẽ tốt bụng cho mượn áo khoác gì đấy, nhưng anh nhìn Khương Hề, mắt lườm nguýt, nếu trực tiếp đi ra thì người bên ngoài sẽ điên mất, im ỉm một hồi, cởϊ áσ khoác ra ném qua. Chiếc áo khoác này là kiểu áo măng tô dài nửa người, Úy Lam mặc vào trông vừa đẹp vừa ngầu, Khương Hề trùng hợp nhỏ hơn đối phương một size, tròng lên người là vừa vặn luôn, ngực cũng có thể che lại được. Cậu vươn tay làm tư thế dừng lại: “Nếu tôi muốn chạy thật, nhất thời anh cũng không bắt được, cho nên tạm dừng tay trước đã nhé?” Úy Lam không nói chuyện, đứng yên tại chỗ xem như cam chịu, Khương Hề đi tới trước cửa mở cửa cho mấy người bên ngoài, đồng thời sửa sang lại biểu cảm, trở lại bộ dạng ngây thơ vô tội. Vốn dĩ phát hiện bên này khác thường chỉ có một người chơi oldbie, nhưng tiếng gõ cửa của hắn quá lớn, lúc này mới kéo theo những người khác. Sau khi vào cửa, mọi người đều nhìn thấy xác chết nằm dưới đất, trùng hợp trước đó không lâu người này từng xảy ra xung đột với Khương Hề và Úy Lam, trong lúc nhất thời chúng người chơi đều nhìn bọn họ với ánh mắt nghi ngờ, chuyện tàn sát lẫn nhau giữa người chơi xảy ra không ít, nhưng đều là ngấm ngầm, ngang nhiên quá sẽ dễ bị nhắm vào. Một gã người chơi đeo mắt kính sắc mặt u ám dẫn đầu lên tiếng: “Chẳng qua chỉ là cãi nhau chút thôi, vậy mà cũng trực tiếp ra tay gϊếŧ người được hả?” Người này là gã duy nhất đeo mắt kính trong đội ngũ, thoạt nhìn cũng chẳng phải tốt lành gì, Khương Hề cũng có chút ấn tượng với gã, giải thích: “Không phải như những gì anh nghĩ đâu, tên người chơi này lúc trước theo dõi tôi lên phòng sách, muốn giở trò với tôi, nhưng mà chúng tôi gặp phải…… thứ đó, gã chết trong tay thứ đó.” Khương Hề càng nhớ lại thì sắc mặt càng tái nhợt, như thể đã phải chịu sự kinh hãi gì ghê gớm lắm, khiến người khác không khỏi nảy sinh ý muốn bảo vệ. Thiến Thiến không kiên nhẫn mở miệng: “Nói rõ là thứ gì đi!” Khương Hề cúi đầu thầm lườm nguýt, ứ nói đấy. Người đàn ông mặc âu phục tên Lương Bỉnh bên cạnh cô ta khẽ ho một tiếng, khuyên nhủ: “Newbie sợ hãi với một thứ gì đó ở thế giới Game là chuyện bình thường, nhưng cô cần thiết phải nói rõ ra, bằng không chúng ta sẽ không có cách nào phân tích manh mối, không đảm bảo được sự an toàn của mọi người, còn vị này nữa tại sao cũng ở trong phòng?” Câu cuối cùng của hắn bèn hướng tầm mắt về phía Úy Lam. “Úy tiên sinh là người đầu tiên nghe được tiếng kêu cứu của tôi,” Khương Hề chủ động ôm chuyện: “Chẳng qua sau khi vào phòng không hiểu tại sao cánh cửa lại tự động đóng lại? Lúc các anh ở bên ngoài gõ cửa, thì thứ kia mới biến mất.” Cậu đổ hết mọi chuyện cho quỷ quái, trợ giúp Úy Lam cùng nhau xóa bỏ hoài nghi, là vì để đối phương không khai mình ra. Các người chơi ở hiện trường không ít người tin vào lời nói của Khương Hề, nhưng đa số đều giữ thái độ hoài nghi, lại không định tiếp tục hỏi nhiều về cái chết của người dưới đất này, suy cho cùng thì mọi người cũng chẳng quen biết gì. “Rồi thì sao? Phiền cô hãy miêu tả rõ ràng ‘thứ đó’ rốt cuộc là cái gì? Trông ra làm sao?!” Thiến Thiến càng ngày càng không ưa Khương Hề, giọng điệu cũng chẳng tốt lành, bởi vì lúc nãy cậu không thèm đếm xỉa gì đến mình. Đây chỉ đơn thuần là ác ý, Thiến Thiến cũng không làm chuyện gì có lỗi với Khương Hề, nhưng về phương diện thái độ thì chẳng thân thiện gì cho cam. Đối với việc này cậu chỉ cười: “Dựa vào cái thái độ này của cô, mắc gì tôi phải nói cho cô? Bởi vì cô là oldbie? Thím à cô đúng là old thật ớ.” Thiến Thiến: “Mày!” “Thiến Thiến!” Lương Bỉnh khẽ nhíu mày: “Cô Khương cũng không làm gì sai, cô hành xử bớt bớt lại đi.” Thiến Thiến cực kỳ không phục, nhưng sau khi nghe Lương Bỉnh ngăn cản, vậy mà thật sự không lên tiếng nữa. Khương Hề chợt nghĩ, xem ra phải định vị lại lần nữa mối quan hệ giữa cô ta và Lương Bỉnh rồi. Cuối cùng Khương Hề vẫn miêu tả sơ qua về ‘thứ đó’, khái quát thành một chữ: Quỷ. Mọi người lập tức trở nên yên tĩnh, những người chơi oldbie vốn cũng đoán được, nhưng vẫn hỏi lại hòng ôm chút hi vọng, suy cho cùng thì thể loại ma quỷ này vừa khủng bố vừa khó phòng bị, khiến người ta ghê sợ. …… Nếu đã nhận được thông tin thế giới này có sự tồn tại của quỷ, mọi người càng hành động cẩn thận hơn, chắc chắn không thể đi lại một mình được nữa, Khương Hề đành phải theo số đông tạm thời chia nhóm với một nữ người chơi newbie nào đó để tìm kiếm manh mối. Rất mau đã đến buổi tối, biệt thự trở nên cực kì yên tĩnh, trừ bỏ người chơi thỉnh thoảng phát ra chút tiếng động, thì ngay cả tiếng côn trùng cũng chẳng nghe thấy, điều này dẫn đến việc dù người chơi có đi theo nhóm hai người thì ở bên ngoài vẫn không cảm thấy an toàn tí nào, mọi người thương lượng bèn quyết định hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai mới tiếp tục tìm manh mối. Đương nhiên ai muốn buổi tối solo ra ngoài tìm manh mối thì cứ đi. Còn về việc cho đến bây giờ đã tìm được manh mối gì chưa? Mọi người đều lắc đầu, sau khi ba người trong gia đình biến mất, nam chủ nhân lại rời đi, cũng mang đi hết tất cả mọi thứ, căn biệt thự này không có khả năng để lại manh mối gì. Như thế, có lẽ chỉ còn lại một con đường, đó chính là dùng người chết để tìm ra manh mối. Ví dụ như sau khi quỷ quái gϊếŧ người, ở hiện trường sẽ để lại dấu vết, thậm chí người chơi cố ý dụ quỷ quái tới, dùng sinh mạng của newbie để lấp no bụng quỷ, đổi lấy một ít tin tức. Phương thức này cực kỳ tàn nhẫn, nhưng mấy người chơi kinh nghiệm lão làng đều hiểu rằng, nếu không làm như vậy thì chỉ có thể yên lặng đợi qua năm ngày, chủ động từ bỏ việc điều tra chân tướng sau màn của thế giới này. Cho nên…… mượn tay quỷ quái để gϊếŧ đồng đội? Hay là nên sống như con cá muối nhỉ? Chỉ có mấy người chơi oldbie mới tự hỏi vấn đề này, newbie và mấy người chỉ mới trải qua một hai màn chơi đều không biết chút gì về chuyện này. Sắc trời càng ngày càng tối, các người chơi đều ngồi vây quanh một chiếc bàn dài tương đối nhỏ, khoảng cách giữa mọi người rất gần, Khương Hề và Úy Lam trùng hợp ngồi đối diện. Cho dù không có manh mối gì, bọn họ vẫn muốn tận dụng hết khả năng để thăm dò, lỡ như newbie gặp được chuyện gì đó, nhưng lại tưởng là tin tức vô dụng thì sao? Khương Hề thường xuyên nhìn người đàn ông ngồi đối diện từ đầu đến cuối chỉ có mỗi một biểu cảm kia, bỗng nhiên rất muốn bẹo mặt anh một cái, khiến đối phương thay đổi biểu cảm khác. Mặc kệ là khóc hay là cười, trông đều rất thú vị…… Khương Hề quẳng dép lê dưới chân đi, bắt đầu lần mò về phía người đàn ông kia. Người sau lập tức rụt chân lại, cảnh cáo liếc Khương Hề một cái. Nếu là lúc trước cậu còn hơi kiêng kị, nay lại giống như đứa vô tri không sợ chết, Khương Hề ngồi chống hai tay lên má, ánh mắt dường như đang nói: Anh có ngon thì nói với người khác tôi đang chọc ghẹo anh đi, xem có ai tin hông. Sau đó lại duỗi cái chân qua. Lại không nghĩ rằng hai chân Úy Lam dùng sức kẹp một cái, Khương Hề suýt nữa lật tung bàn luôn, đau! Cậu làm ‘quỷ’ nên có năng lực chữa trị, nhưng chân bị kẹp mạnh như thế mà cảm giác đau vẫn không giảm đi xíu nào, người chơi nữ ngồi bên cạnh thấy bả vai Khương Hề run nhẹ bèn hỏi: “Cô làm sao vậy?” Khương Hề ‘ yếu ớt ’ mở miệng: “Tôi thấy hơi sợ.” Đồng thời thử cố gắng rút chân về, nhưng duỗi qua đó thì dễ, rút về mới khó, Úy Lam không buông ra. Người chơi nữ thở dài an ủi Khương Hề vài câu, cậu lại chẳng nghe lọt tai gì hết, tất cả sự chú ý đều tập trung ở cái chân. Đau quá chịu không nổi nữa, Khương Hề quyết định chơi tới bến luôn, rút không ra thì cứ vọt thẳng vô, mũi chân trùng hợp cọ trúng háng người đàn ông. Tác giả có lời muốn nói: Úy Lam: Em có biết đối với trai tơ mà nói, một ngày ‘lên’ hai lần là cảm giác gì không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]