Cô ta gϊếŧ người, gián tiếp gϊếŧ người cũng là hung thủ, nhưng lạ thay, đối với chuyện này Vương Tĩnh Tĩnh cũng thẳng thấy hoảng loạn, chỉ khi nhớ đến cái cảnh Điền Điềm bị gặm thịt, và cảnh con rối xé nát Viên Bưu kia, lúc đấy cô ta mới thấy nghẹt thở.
—— gϊếŧ người cũng không khủng bố bằng quỷ quái.
Trải qua một đêm, Vương Tĩnh Tĩnh đã nghĩ sẵn đủ loại lý do, kết quả Khương Hề và Úy Lam cũng chẳng hỏi gì nhiều, dễ dàng tin tưởng dăm ba câu nói của cô ta.
Đúng vậy, cô ta có gì phải sợ cơ chứ, an nguy của bản thân mọi người còn chẳng tự lo được, tìm hiểu kĩ càng cái chết của người khác để làm gì? Con rối lại không phải lần đầu tiên gϊếŧ người.
Cho dù như vậy, chỉ cần Vương Tĩnh Tĩnh nhớ lại chuyện tối qua, trái tim vẫn cứ đập thình thịch, không phải sợ hãi, thì cũng chột dạ.
Cô ta cố gắng an ủi bản thân, trong Game đâu phải chưa thấy qua cảnh gϊếŧ người, tàn nhẫn độc ác ngược lại mới là an toàn nhất, bản thân muốn tiếp tục sống sót, cần thiết phải thay đổi……
Kẽo kẹt…… Loảng xoảng!
Một tiếng động của cánh cửa gỗ mục làm ngắt đoạn suy nghĩ của Vương Tĩnh Tĩnh, cô ta hơi giật mình, giương mắt nhìn ra ngoài cửa, hôm nay trời nổi gió sao?
Vương Tĩnh Tĩnh vẫn chưa nghĩ nhiều, đứng dậy đi đóng cửa, rồi chậm rãi đi về phía phòng bếp, hôm nay cô ta không ra ngoài tìm manh mối, cần thiết phải nấu một bữa ra trò mới được.
Đáng tiếc nguyên vật nấu ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-dau-nguoi-trong-game-escape/1136165/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.