Editor: AmiLee
Bị lão đại nhà mình không tiếng động uy hiếp, Chử Minh Tú lập tức từ trạng thái hưng phấn héo xuống, yên lặng cúi đầu muốn thoát khỏi ánh mắt tử vong của Tư Thần Diệu.
Mộ Dung Lam năng lực thừa nhận mạnh hơn một chút, căng da đầu đối Tư Thần Diệu nói:
"Lão đại, có chuyện gì sao?"
Tư Thần Diệu:
"Lời y nói các ngươi nghe hiểu được?"
Mộ Dung Lam:
"Nghe hiểu, nghe hiểu được ạ."
Tư Thần Diệu:
"Là tác dụng của đám sương mù vừa nãy?"
Mộ Dung Lam:
"Đúng vậy."
Tư Thần Diệu nghe vậy sắc mặt càng thêm khó lường:
"Vì sao đám sương mù kia chỉ chọn trúng hai người các ngươi vậy?"
Mộ Dung Lam ngẩn ra:
"Đám sương mù kia hình như là y làm ra, hẳn là y muốn quyết định như vậy đi, tôi cũng không biết.."
Cảm giác được ánh mắt Tư Thần Diệu càng ngày càng lạnh băng, giọng Mộ Dung Lam nói mấy chữ cuối cùng càng nhỏ dần, bất quá hắn còn xem như hiểu biết Tư Thần Diệu, thấy thế vội vàng còn nói thêm:
"Để tôi hỏi một chút."
Mộ Dung Lam vội vàng hỏi Hạ Lan Giác:
"À cái này, vì sao cậu không truyền cho lão đại chúng tôi cái này? Chính là người ôm.. cách cậu gần nhất đó."
Mộ Dung Lam kỳ thật muốn nói ôm, cũng may còn nhớ rõ bẻ lại.
Hạ Lan Giác không khỏi nhìn thoáng qua Tư Thần Diệu, đối diện với ánh mắt của đối phương lại cuống quít dịch trở về, nói với Mộ Dung Lam:
"Cái này chỉ có tu sĩ cấp cao mới có thể tiếp thu, tu vi không đủ thừa nhận không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-ban-tay-vang-cua-lao-cong/215597/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.