Editor: AmiLee
Tư Thần Diệu biết Hạ Lan Giác kỳ thật cũng chưa có tắm, mà là thời điểm một mình ở trong phòng không biết dùng phương pháp gì nháy mắt đã sạch sẽ, lại nháy mắt thay đổi quần áo.
Nhưng nếu muốn giúp y giấu giếm chỗ đặc biệt, Tư Thần Diệu tự nhiên muốn cho Hạ Lan Giác học được cách sống của người nơi đây, cố gắng không biểu hiện ra những chỗ đặc biệt ở trước mặt người khác.
Bởi vậy, cho dù Hạ Lan Giác có vẻ hơi ngượng ngùng và cự tuyệt, Tư Thần Diệu vẫn dạy y cách dùng các đồ vật trong phòng tắm.
Kỳ thật hiện tại các loại thiết bị đều rất tiên tiến, nhanh và tiện lợi, Hạ Lan Giác nếu dùng thông thạo ngôn ngữ sẽ không cần Tư Thần Diệu dạy là có thể học được mấy thứ này, nhưng y còn chưa thông thạo ngôn ngữ, tạm thời cũng chỉ có thể dựa vào những thao tác và giảng giải dễ nhớ của Tư Thần Diệu để nhớ kỹ.
Tư Thần Diệu lại nói cho Hạ Lan Giác làm sao để liên hệ với hắn:
"Có việc thì trực tiếp gọi cho ta, bất cứ lúc nào cũng được, biết không?"
Hạ Lan Giác gật gật đầu, chần chờ một lát mới hỏi:
"Tôi luôn phải ở trong phòng sao? Có thể ra ngoài đi dạo được không?"
"Đương nhiên có thể."
Tư Thần Diệu duỗi tay sờ sờ đầu của y nói:
"Hiện tại muốn đi ra ngoài sao? Ta có thể đi cùng cậu."
Hạ Lan Giác nghĩ nghĩ, vẫn là cự tuyệt:
"Bỏ đi, tôi học ngôn ngữ của các huynh xong rồi lại nói."
Không biết ngôn ngữ nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-ban-tay-vang-cua-lao-cong/1168196/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.