“Nhưng đây không phải là heo!” Alex hô lên. “Quan tâm nhiều như vậy làm gì, lên đi, cháu ngồi phía sau, cậu tuyệt đối không thể để cháu ngồi gần cậu nữa đâu!” Jonathan khó được khi khí thế thiết huyết. “Oa oa.” Alex đành phải buông tha cho vị trí bên phải của Jonathan, dậm bước chân ngắn ngủn, gian nan trèo lên buồng xe, ngồi ở phía sau. Ba người bọn Rick thấy xác ướp lại xuất hiện lần nữa, hoảng hốt vội vàng thoát ra khỏi viện bảo tàng Anh. Evelyn sau khi ra khỏi cửa, lại tránh khỏi tay của Rick, xoay người lại chạy về phía bảo tàng. “Evelyn, em đang làm cái gì vậy?” Rick cũng xoay người lại theo vợ mình. Chỉ thấy Evelyn từ bên cạnh cánh cửa kéo một cái ghế dài tới, hy vọng có thể chặn được đường truy bình. “Em yêu à, bọn chúng không bao giờ dùng cửa đâu!” Rick bất đắc dĩ kéo tay Evelyn lại, tiếp tục chạy như điên. Rick vừa chạy vừa bất đắc dĩ, người nhà của mình sao lại kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ người bình thường chỉ có mình thôi sao, hay là đám người bọn họ thật ra rất bình thường, còn người không bình thường lại chính là mình? Rốt cuộc ai mới là bình thường, ai không bình thường đây…(xin thưa, cả nhà anh đều không bình thường hết ạ) Rick lắc đầu, dẹp suy nghĩ của mình sang một bên. Xe đâu rồi? Người đâu rồi? “Jonathan, Alex!” Rick hét lên. Ba người bọn Rick trợn mắt há mồm nhìn Jonathan dương dương đắc ý đang ngồi trên vị trí ghế lái. “Bố mẹ, kỹ thuật lái xe của chú John thật sự rất tốt đó, vô sự tự thông, mau lên đây đi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Alex từ trong cửa số thủy tinh lộ ra. Đây là một chiếc xe ngựa toàn thân màu đen, sườn xe lại là màu vàng lộng lẫy, khắp các sườn xe đều viền những đường điêu khắc tinh tế, xe ngựa màu đen viền vàng phối hợp với hai con ngựa cao lớn màu trắng, vô cùng hút mắt. Thế nhưng, sắc mặt của Rick đã hoàn toàn đen luôn thành màu của xe ngựa. “Jonathan, xe của tôi đâu?” Rick vừa ôm vợ của mình lên xe ngựa, vừa âm u hỏi. “Khụ, sau khi tiếp xúc thân mật với cột điện, đã tử trận rồi. Đã bảo cậu là mua xe của nước Mỹ đi rồi, chịu chấn động tốt hơn nhiều! Adalbert, ngồi xong chưa? Hoàng tử xinh đẹp, công chúa anh tuấn, kỵ sĩ anh dũng của ngài vì ngài phục vụ! Giá!” Jonathan lảng sang chuyện khác, vung roi lên quật xuống con tuấn mã, hai con ngựa vẫn còn đang giữ sức, nhận được tín hiệu liền tung chân lên chạy như điên. Jonathan vừa lái, trong đầu vừa quanh quẩn thần khúc: hán tử cái ách ngươi uy vũ hùng tráng, cho ta một ánh mắt, nóng, cay, hôi hổi. Khụ, cái vị Hán giấy bên cạnh, tại sao lại dùng ánh mắt nóng hổi nhìn ta như vậy! Mặc dù ta cũng rất hùng tráng nữa! (méo hiểu phế sài hát cái gì) Adalbert một lần nữa nhận thức được sự đổi mới của Jonathan, ở cạnh Jonathan này, mọi chuyện đều có thể, 囧. Jonathan mặc dù là lần đầu tiên lái xe ngựa, nhưng lại vững vàng lao nhanh giống như được thần giúp sức. Mà đám người Rick vừa rời đi, không nhìn thấy được đám xác ướp chui lên từ dưới đất. Buổi tối ở Luân Đôn tuy không có quá nhiều người, nhưng cũng không phải là ít. Một chiếc xe ngựa thoải mái bôn ba khắp trên các đường phố hiện đại, không thể nghi ngờ là hấp dẫn được đông đảo ánh mắt của mọi người. Jonathan hưởng thụ sự sung sướng tuấn mã lao băng băng, cái gì mà BMW(1) X5, đây mới là bảo mã nè! Người đi đường với bọn tài xế taxi cũng phải tranh thủ nhướn cổ nhướn chân lên, xuýt xoa huýt sáo. (1) Xe BMW bên Trung Quốc gọi là Bảo Mã Nhưng bầu không khí hài hòa này nhanh chóng bị phá hư, từ phía sau xe ngựa truyền đến âm thanh “Két két két” rất chi là không hài hòa. Rick xuyên qua tấm thủy tinh của chiếc xe ngựa rộng rãi nhìn về phía sau, chỉ thấy sáu bộ xác ướp hai cái bên trái, hai cái bên phải, hai cái phía sau từ ba hướng tạo thành hình tam giác bao vây đánh đến. Mới vừa nói xong, cây súng của Adalbert vang lên, bộ xác ướp đáp lên nóc xe ngựa cố gắng tập kích Jonathan bị bắn nổ tung đầu, cái đầu như củi khô bị bắn cho nát bét, rơi xuống trên người Jonathan. Jonathan tự an ủi mình, may mà xác ướp không có não. “Nhớ cẩn thận!” Adalbert nói xong, liền phát động công kích với cái xác ướp bên phải. Rất nhanh chóng, hai bộ xác ướp bên phải đã được giải quyết xong. “Cẩn thận bên trái!” Adalbert nhìn cái xác ướp càng lúc càng gần lớn tiếng nhắc nhở Jonathan. Bởi vì tầm nhìn bị ngăn tở, Adalbert không cách nào tấn công được phía bên trái. Nhưng trên tay trái của Jonathan thình lình xuất hiện một quyền trượng màu vàng, hắn cũng không thèm nhìn tới, nhanh chóng vung tay trái lên, động tác lưu loát hoàn mỹ, một côn đánh lên trên đầu cái xác ướp bỗng dưng chạy tới. Cái xác ướp kia kêu lên thảm thiết rồi rơi xuống đất, cả Jonathan và Adalbert đều bị uy lực của một côn này khiến cho rung động. “Đoàng đoàng” hai tiếng súng vang lên, Evelyn bắn vỡ tấm kính thủy tinh của xe ngựa trực tiếp giải quyết một bộ xác ướp. “Em gái này, em càng ngày càng bạo lực rồi đó!” Jonathan lớn tiếng thổ tào, một bên đề phòng, một bên cẩn thận điều khiển phương hướng. “Kítttt” một tiếng, tiếp đó là một tạp âm làm ai ai cũng giận sôi lên như bộ móng tay nào đó đang cào lên miếng sắt khiến người ta sởn hết cả gai ốc. Cái xác ướp bên trái nhảy lên trên xe ngựa, ngón tay bén nhọn lập tức mở cửa xe bên trái ra, mà Evelyn trước khi nổ súng, đã bị nó quét đi. Xác ướp sức mạnh vô cùng lớn đem khẩu súng trên tay Evelyn ném ra ngoài, cô nhanh chóng tìm lại khẩu súng. Rick đang chuẩn bị bắn phá nó, lại bị cái nóc xe đột nhiên vừa khui ra phía trên quấy rối. Adalbert lúc này đã từ phía trước trèo lên trên nóc xe ngựa bắt đầu vật lộn với chiếc xác ướp vừa mới phá hỏng mui xe. Bởi vì sự xuất hiện của Adalbert, Rick không thể nâng súng lên bắn được. Đồng thời, cửa xe bên phải cũng truyền đến tiếng vang cửa xe bị tháo ra. Ba mặt thụ địch, Evelyn rốt cuộc cũng tìm được khẩu súng, mà cái xác ướp kia đã phá được cửa bên trái chui vào trong xe ngựa. “Giữ chắc vào! Adalbert, Rick, Evelyn, tôi sắp quẹo phải đấy!” Jonathan la lớn. Rick chờ mọi người vào trong xe ngựa, nhờ có chuẩn bị kỹ càng nên không sao, mà Adalbert bởi vì vừa vật lộn, vừa cẩn thận đoạn rẽ mà đánh rơi khẩu súng, cái này thì, Adalbert treo mình trên đỉnh bên trái của chiếc xe ngựa thật sự phải vật lộn rồi. Alex và Evelyn nhanh chóng nắm lấy hai chân của Adalbert, đúng lúc này, hai tay của hắn bởi vì sự công kích của xác ướp mà rơi xuống guồng xe. Adalbert mạo hiểm nửa treo bên ngoài chiếc xe ngựa đang cấp tốc lao đi. Từ phần mông của hắn trở lên có khuynh hướng lao ra khỏi xe ngựa, Adalbert có thể rõ ràng nghe thấy tiếng ma sát giữa đám tóc dài của mình cùng với mặt đất. Đúng lúc này, Alex và Evelyn đang cố gắng kéo hắn lên phát hiện ra thứ phía trước đột nhiên thay đổi, bên trái phía trước của xe ngựa có một cái cột cứu hỏa, mắt thấy đầu của Adalbert sắp sửa đụng phải, Alex không nhịn được nữa phát ra tiếng hét chói tai. Ngay tại lúc mành chỉ treo chuông này, cái eo của Adalbert đột ngột phát ra sức mạnh khó có thể tưởng tượng được, hắn dốc sức nảy về phía trước, quay cuồng chui vào xe ngựa… …Lướt qua ngay sát biên cái cột chữa cháy. Alex cũng thả tâm xuống, ánh mắt lại chăm chú ngó chừng eo của Adalbert, chậc chậc, thật là cái eo sức lực hùng mạnh cỡ nào nha. Ngắt cái eo nhỏ của mình, Alex quyết định từ ngày mai trở đi phải bắt đầu huấn luyện lực eo của mình. Be be ha ha! Cậu tựa hồ có thể thấy được đông đảo hoa cúc nhỏ đang nở rộ trước mặt cậu rồi! Đồng thời với lúc Adalbert gặp nạn, Rick cũng phí sức giải quyết một cái xác ướp, còn dư lại một con cuối cùng đang chiếm đóng trên đỉnh xe ngựa. “Adalbert, anh tranh thủ trở lại bên cạnh Jonathan đi. Tôi nghĩ anh ta hẳn nên biết phải làm sao!” Rick vừa cẩn thận cảnh giác đỉnh xe ngựa tạm thời đang yên tĩnh vừa nói. Adalbert mở cửa sổ thủy tinh phía trước xe ngựa ra, chấm dứt tư thế mạo hiểm, trên chiếc xe ngựa đang chạy với tốc độ cao nhất, từ buồng xe trở mình ngồi lên ghế lái. Jonathan đầu tóc xốc xếch, liếc mắt nhìn Adalbert đang thở hổn hển. “Súng đâu?” Jonathan hỏi. “Ở trên tay.” Adalbert trả lời. “Tốt lắm! Rick cậu bắt đầu bắn vào mui xe đi, khi nào mui xe rơi xuống, nhớ nói cho tôi biết!” Jonathan hô lên. “Được!” Rick bắt đầu bắn lên cái mui xe, mà bộ xác ướp kia cũng rất phối hợp xé rách cái xe ngựa. Jonathan thu hồi quyền trượng lại, hai tay nắm chặt dây cương, dùng sức kéo lại, “Huuuuuuu!” Tuấn mã đang băng băng chạy nhanh, nhận được tín hiệu, rất không bình tĩnh rồi lại thông minh nhanh chóng dừng lại, đùi ngựa cao cao giơ lên, phát ra một tiếng hí thật dài. Bởi vì quán tính, cái xe ngựa kéo theo đột ngột giảm tốc độ lắc sang bên trái, bốn cái bánh xe tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng ma sát chói tai, mà đỉnh xe ngay lập tức rơi khỏi, con xác ướp cuối cùng đang móc móng tay vào nóc xe ngựa cũng bay theo ra ngoài, rơi xuống chiếc xe ngựa đậu cách đó không xa. Xe ngựa cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm ngừng lại. Adalbert và Rick vô cùng ăn ý đồng thời nổ súng, cái xác ướp cuối cùng rốt cuộc đã được giải quyết xong. Từ việc Rick bắn bỏ nóc xe, Jonathan cưỡng chế dừng xe, chuyển hướng khống chế của chiếc xe, đến việc hai người kia bắn súng, mỗi một hành động đều cực kỳ lưu loát ăn ý. “Chiêu này quá hiểm rồi.” Adalbert chậm rãi mở miệng. Alex kích động từ bên trong cửa sổ thủy tinh ló ra, dùng sức ôm lấy cổ của Jonathan: “Chú John, oai phong! Chú John, chú thật là lợi hại, lái xe ngựa quá giỏi! Cháu sẽ không nghi ngờ chú không được nữa! Hê hê!” “Mày mới không được, cả nhà mày mới không được! Không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội giống như heo!” Jonathan tức giận nói. Không lo lắng là không thể nào, quần áo của phế sài đà hoàn toàn bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Đoạn đường này của bọn họ quá ư là mạo hiểm, chỉ cần hơi bỏ qua thời cơ một chút, sẽ là quần diệt. “Jonathan, anh cuối cùng cũng tự hiểu được.” “Chú John, sao chú có thể nói mình là heo vậy? Cho dù là phương pháp tu từ cháu cực kỳ yêu thích.” Hai bố con lần đầu tiên ăn ý nói năng ý như nhau. Jonathan đang chuẩn bị cho Alex thêm một cái hạt dẻ, nhưng liếc thấy ánh mắt uy hiếp của Rick, không thể làm gì khác là trừng mắt nhìn Adalbert, xuống xe ngựa hoạt động gận cốt. Đầu gối của Adalbert vô tội không hiểu sao trúng một mũi tên, phải quỳ xuống, hay nói cách khác, gọi là thảng thương(2) rồi. (2) thảng: nằm, thương: súng (???) Alex thấy Jonathan xuống xe ngựa, liền dậm bước chân ngắn ngủn nhảy xuống khỏi buồng xe, đi theo phía sau Jonathan. Khỏi cần nghĩ nhiều, nhìn ánh mắt khát khao rực lửa kia của bố mẹ nhà mình, Alex quen cửa quen đường lựa chọn không xem mà rời đi. Adalbert cũng sáng suốt xuống khỏi xe ngựa, đi đến trước nghiên cứu chất lượng của bạch mã nước Anh bên cạnh xem liệu so với vóc dáng của ngựa Ai Cập nhà mình có khá hơn một chút không. Còn Rick và Evelyn dĩ nhiên là ngồi trong chiếc xe ngựa hư hỏng nặng, không coi ai ra gì mà triền miên hôn nhau nóng bỏng. “Không có hứng thú biết, cậu bây giờ mệt chết rồi, cháu trai yêu dấu!” Jonathan uể oải nằm trên đường cái, mới lúc nãy ở trên xe ngựa còn không cảm thấy gì, sau khi xuống xe mới phát hiện tay chân mình cứ như nhũn ra, cảnh tượng chấn động lòng người như vậy, phế sài như hắn lại tham gia giải quyết mấy cái xác ướp, đây liệu có tính là một loại thăng cấp hay không? Alex nhìn cậu mình mệt mỏi nằm trên mặt đất, liền học theo nằm bên cạnh hắn, nhắm mắt lại. Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, chăm chú nhìn lên bầu trời đầy sao, Jonathan thản nhiên nhắm mắt lại, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Alex, phía sau là cô em gái cậu em rể trong xe ngựa không coi ai ra gì trao đổi nước bọt. Thật ra thì, cuộc sống như thế này, rất đẹp. Vừa trải qua một chút cuộc sống kinh tâm động phách, một vài đoạn kích thích trong cuộc sống như dòng nước chảy tươi mát, đương nhiên là một loại hưởng thụ. Vào lúc phế sài còn đang hưởng thụ cuộc sống, kinh biến phát sinh. Jonathan cảm thấy một miếng khăn mặt mùi hương kỳ quái nhanh chóng phủ lên miệng mũi của hắn. Trước khi mất đi ý thức, hắn còn nghe được tiếng hét chói tai của Evelyn, tiếng hô tức giận của Rick, cùng với tiếng thét dị thường thất thố của Adalbert. Alex, mày đồ tiểu tử thúi, cậu mày bị bắt cóc mà mày lại không thèm có chút lo lắng, không thèm có phản ứng, diễn kỹ của mày đâu? Đây là câu nói sau cũng trước khi mất đi cảm giác của Jonathan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]