“Đờ mờ, đậu xanh rau má(1).” Phế sài chợt thấy ngón tay của Imhotep chỉ về phía mình kèm theo câu nói có vẻ hơi âm trầm, nhất thời tâm trạng không được minh mẫn cho lắm, bị bật thốt ra mấy câu quốc ngữ đảo mà lũ bạn cùng phòng lúc trước dạy dỗ.
(1) nguyên văn là “tú đậu ma đại”
“→_→” Rick.
“…” Thủ lĩnh áo đen, ngài quản lý.
“0_0” Evelyn.
“Nè, mày làm gì đó hả, buông tao ra!” Johnathan đánh đá muốn gỡ cái tên Barney đang cưỡng ép hắn xuống, nhưng Barney vừa nhạy bén né tránh, vừa dễ dàng kéo Johnathan đi.
Thể chất của phế sài, để lộ không sót cái nào.
“Mày sẽ phải hối hận, đừng có xé quần áo của tao, nhăn hết bây giờ! Mày chờ đó, tao sẽ đá văng cái hoa cúc của mày!” Phế sài hét lên.
“Vậy sao? Thưa ngài Carnahan, trước khi đá vào khí quan của tôi, sao ngài không lo cho cái mạng nhỏ của mình trước đi!” Barney khinh thường nói, một bên nhanh chóng vói tay vào trong áo khoác của Johnathan.
Nếu như có thể, Barney nhất định thấy được lúc này trên đầu mình đang đầy hắc tuyến.
Barney đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì bỗng thấy Imhotep kéo Johnathan vào trong lòng mình, một tay cầm cố không để Johnathan nhúc nhích, một tay nhanh chóng trượt vào trong áo khoác của Johnathan.
Trừ đám rối gỗ đang như cũ hô hào “Imhotep, Imhotep…” ra, ai cũng đều trợn mắt hốc mồm nhìn một cảnh này.
Johnathan không nhúc nhích ra được, không biết là bởi vì sự cầm cố của Imhotep, hay bởi vì hắn đang ở trong lồng ngực của Imhotep, hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-ai-xuyen-viet-chi-than-quy-truyen-ky/254172/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.