Johnathan nội lưu đầy mặt, ngoài miệng không thể nói gì, trong lòng cũng không thể nói, bởi vì tên Anubis biến thái kia kiểu gì cũng biết, Johnathan héo rũ một góc.
Evelyn liếc nhìn anh trai của mình, “Làm ơn đi, hai người có thể đừng có nghi thần nghi quỷ như vậy được không!”
Rick xới xới đống lửa cho nó mạnh hơn hỏi: “Cô không tin vào lời nguyền ư?”
Evelyn xem thường nói: “Tôi chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy chạm vào. John, phấn chấn lên!”
Johnathan không để ý đến cô, bắt đầu lục lọi cái túi trưởng ngục để lại. Quả thực là bị hắn tìm được một ít đồ: “Để xem cái cục phân tròn kia để lại cái gì, nga, Whiskey mười hai năm! Chậc chậc, cục phân tròn chẳng ra sao, không ngờ phẩm vị cũng tốt ra phết!” So với Anubis còn tốt hơn nhiều, kẻ yêu rượu Johnathan trong nháy mắt lành bệnh, lại bắt đầu thổ tào Anubis.
“John, khi đối xử với người chết hẳn nên tôn kính!” Evelyn lại bắt đầu một phen giáo dục.
“Hí…” Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng kêu của ngựa cùng tiếng xôn xao ầm ĩ.
“Chờ một chút, chờ tôi một chút!” Evelyn nhanh chóng bò dậy, ôm súng đi theo sau Rick.
“Ta đ*t, Evelyn, không phải anh ta nói đừng chạy lung tung rồi sao.” Ngoài miệng nói như thế, Johnathan xem chừng lực chiến đấu của mình, cầm lấy khẩu súng của trưởng ngục, ôm chai rượu đi theo. Súng đối với Johnathan mà nói, ít nhất còn có thể đập xuống người.
Một đám thổ dân mặc áo choàng đen cưỡi trên con ngựa cao to xông ào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-ai-xuyen-viet-chi-than-quy-truyen-ky/254165/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.