Chương trước
Chương sau
“Tôi...... Tôi cúp đây.” Người này! Tự nhiên bỗng nói những lời làm người ta ngại muốn chết! Đáng ghét!

Yểu Nhiên thầm lầm bầm, nhưng khuôn mặt lại tỏa ra vẻ ngọt ngào không giấu được.

Lâm Diệu thấy vậy cũng đoán được Kỷ Ngân Viễn đã nói gì.

Ngân Viễn....... Động lòng thật rồi!

“Kỷ Ngân Viễn đã đồng ý.” Yểu Nhiên cất di động, vui vẻ nói, “Vừa nãy anh còn nói anh ấy không dễ dàng thay đổi quyết định, sai rồi!”

Cô chẳng cần phí chút sức nào, mới nói hai câu anh đã đồng ý ngay đấy thôi!

Lâm Diệu cười nói, “Bởi vì người nói là cô!” Cứ nghĩ cho dù là Yểu Nhiên thì cũng phải tốn chút thời gian, không ngờ chỉ nháy mắt đã xong.

“Được rồi, chuyện anh nhờ tôi đã làm, giờ đến phiên anh thực hiện lời hứa.” Yểu Nhiên nghe Lâm Diệu nói vậy rất đắc ý, nhưng không dám thể hiện ra mặt, bèn vội vàng nói sang chuyện khác.

“Đừng nóng, bây giờ tôi dẫn cô đến một nơi, có thể giải đáp mọi thắc mắc của cô.” Lâm Diệu nói xong, quẹo phải vô lăng, đạp ga, tăng tốc.

Nửa tiếng sau, Yểu Nhiên đứng trước cửa một tòa nhà xây theo kiểu vây quanh bốn mặt. Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà này cũng không lớn lắm.

Lúc này, Lâm Diệu đã trao đổi xong với cảnh vệ, vẫy tay với Yểu Nhiên. Thấy vậy, cô vội vàng chạy vào, vừa vào cửa đã bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.

Tòa nhà như được bao phủ bởi cây tử đằng, ước chừng đã được trăm năm mới có thể lớn đến mức này. Chủ nhà còn đặc biệt làm một cái hành lang hoa, từng chuỗi dắt trên hành lang, leo cả lên cửa.

Yểu Nhiên đã sớm nghe nói hoa tử đằng sẽ nở vào cuối mùa hè đầu mùa thu, nhưng giờ mới tận mắt nhìn thấy, nên rất phấn khích. Lâm Diệu phát hiện cô tụt lại phía sau, quay đầu nhìn cô một cái.

Yểu Nhiên biết ý, vội vàng đuổi theo.

Lâm Diệu dẫn Yểu Nhiên đến phòng chính.

Cốc cốc cốc

Lâm Diệu gõ nhẹ mấy cái lên cửa, sau khi được người trong phòng đồng ý, mới dẫn Yểu Nhiên vào.

“Dì Kỷ, con đã dẫn cô ấy tới.” Lâm Diệu nghiêng người sang, ý bảo Yểu Nhiên tiến lên một bước.

Người phụ nữ đứng bên cửa sổ quay đầu lại, khuôn mặt mang vẻ đẹp cổ điển dường như không hề đọng lại dấu vết của thời gian, bà mặc một chiếc quần dài màu trắng, lẳng lặng mỉm cười, trông rất an tĩnh.

Nhiều năm về sau, những khi nhớ lại ngày hôm nay, Yểu Nhiên cũng phải thừa nhận lực sát thương của người đẹp là vô hạn. “Em thật là! Mẹ tôi mà cũng không tha!” Vào những lúc đó, Kỷ Ngân Viễn thường sẽ phán một câu như vậy, đánh vỡ ảo tưởng của cô.

Yểu Nhiên sững sờ một lúc mới hồi hồn, “Chào dì, con là Thư Yểu Nhiên.”

Người phụ nữ nhẹ gật đầu, rồi nhìn Lâm Diệu một cái.

Lâm Diệu hiểu ý nói, “Hai người từ từ tâm sự, con ra ngoài chờ.”

Trong phòng chỉ còn lại Yểu Nhiên và người phụ nữ kia.

“Xin chào, ta là mẹ của Ngân Viễn.” Giọng mẹ Kỷ Ngân Viễn rất nhẹ, tạo cảm giác như là tiểu thư khuê tú ngày xưa.

Bỗng nhiên đến gặp mẹ Kỷ Ngân Viễn trong tình huống không hề chuẩn bị khiến Yểu Nhiên vô cùng bối rối, không biết phải nói gì. Nhưng lúc choáng váng thế này cô vẫn nhận ra một điều, vẻ ngoài của Kỷ Ngân Viễn hoàn toàn không giống mẹ anh tí nào.

“Ta nghe Lâm Diệu nói, Ngân Viễn có bạn gái, nên đánh bạo mời con tới đây.” Mẹ Kỷ Ngân Viễn kéo tay Yểu Nhiên đến ngồi xuống ghế.

Yểu Nhiên chỉ có thể nghe được mấy từ cuối cùng. Mẹ Kỷ Ngân Viễn mời cô tới!

Hả? Là mẹ anh mời cô sao ?!

Vậy chẳng phải điều kiện trao đổi giữa cô và Lâm Diệu đã thành công dã tràng! Yểu Nhiên nhăn mày nghĩ, nghĩa là dù cô có giúp Lâm Diệu hay không, cuối cùng vẫn sẽ đến đây, biết hết tất cả về Kỷ Ngân Viễn ?!

“Lâm Diệu nói, dì sẽ nói cho con biết về chuyện nhà họ Kỷ.” Suy tư một lát, Yểu Nhiên vẫn quyết định nói rõ mục đích của chuyến đi này. Dù sao, cô tới đây cũng chỉ vì điều đó.

Mẹ Kỷ Ngân Viễn gật đầu, dịu dàng nhìn Yểu Nhiên, “Trước đó, ta có thể hỏi con mấy vấn đề được không?”

Yểu Nhiên gật đầu.

“Con và Ngân Viễn biết nhau thế nào?”

“Mấy năm trước, trong một trận mưa lớn, con lạc đường ở ngoại ô thành phố S, vô tình gặp được anh ấy đang ở đại đội đặc chủng.” Mặc dù Yểu Nhiên không có ấn tượng gì về lần ấy, nhưng đó quả thật là lần đầu tiên họ gặp nhau.

“Hóa ra là vậy......” Mẹ Kỷ Ngân Viễn mỉm cười ấm áp, có vẻ ngượng ngùng như một thiếu nữ, “Duyên phận thật là diệu kỳ.”

Yểu Nhiên nhẹ “Dạ.” một tiếng.

“Thật tốt!” Mẹ Kỷ Ngân Viễn cầm bình trà lên, vừa rót vào ly vừa nỉ non, “Thật tốt, thật tốt.... .....”

Lúc Yểu Nhiên ra khỏi phòng, Lâm Diệu đang đứng dưới gốc cây tử đằng, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu chỉ nói, “Có muốn hỏi gì không?”

Yểu Nhiên yên lặng đi đến chỗ Lâm Diệu, ngẩng đầu nhìn hoa tử đằng, “Mẹ Kỷ Ngân Viễn.... .....” Cô do dự, không biết có nến nói ra mấy chữ còn lại không. Lâm Diệu mỉm cười, biết cô muốn nói gì, “Hơi không bình thường phải không?”

Yểu Nhiên cau mày thật chặt, hồi lâu mới chậm rãi gật một cái.

“Dì Kỷ từng bị điên một lần, nên được đưa đến đây để nghỉ dưỡng.” Hôn nhân giữa ba và mẹ Kỷ Ngân là hôn nhân chính trị, cưới nhau mà không có tình yêu làm nền tảng, nên sau khi kết hôn, ba Kỷ Ngân Viễn vẫn cứ ngủ lại bên ngoài như trước, mười ngày nửa tháng may ra mới về nhà một lần. Còn mẹ Kỷ Ngân Viễn làm sao có thể chấp nhận chồng mình ngày ngày ở bên ngoài?

Ly hôn? Không thể!

Không quan tâm? Lửa giận trong lòng cứ thiêu đốt không cách nào nhịn được!

Vì vậy, bà tìm đủ mọi cách để giữ chồng, lần thứ nhất, lần thứ hai....... Cứ như uống rượu độc để giải khát! Nhưng bà không ngờ, lâu ngày lại sinh ra tình yêu!

Hai người họ là vợ chồng, vợ yêu chồng vốn là chuyện đương nhiên. Nhưng bà quên, quên thân phận của bọn họ, cũng quên cuộc hôn nhân này....... Là để củng cố thế lực của hai nhà, mà không phải dựa trên tình yêu của hai người.

Kỷ Ngân Viễn đã được sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, cha không về nhà, mẹ thì luôn muốn níu kéo chồng, nhưng càng bức bách, thì lại càng không chiếm được kết quả như mong muốn.... ...

“Nhà họ Kỷ cực kỳ chú trọng về xuất thân, cô như vậy....... Chỉ sợ họ sẽ không chấp nhận hai người ở bên nhau.” Nụ cười trên mặt Lâm Diệu chẳng biết đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là vẻ mặt hết sức nặng nề, “Cho nên, con đường sau này của hai người nhất định sẽ rất gian khổ. Dù vậy, cô cũng sẽ không dễ dàng buông tha Ngân Viễn, đúng không?”

“... .....” Yểu Nhiên im lặng.

“Tôi biết Ngân Viễn đã hai mươi mấy năm, tính cậu ấy luôn lạnh nhạt, không đặc biệt thích cái gì, nhưng đối với cô...... Lại vô cùng để ý. Hôm ở tiệm cơm đặc sản kia, cô nói về trước, mà lại bỏ quên di động và ví tiền ở chỗ Ngân Viễn. Cậu ấy sợ cô bị kẻ có mắt không tròng nào đó bắt nạt, nên lần đầu tiên sử dụng thế lực của ông nội Kỷ, tìm kiếm tung tích của cô khắp thành phố B.” Đó là lần đầu tiên, Lâm Diệu thấy Kỷ Ngân Viễn mất khống chế, vì tìm Yểu Nhiên mà lập tức chạy về Đại học Quốc Phòng.

Xe của Kỷ Ngân Viễn đậu ở cạnh đó, xung quanh thì đầy taxi, nhưng anh lại chạy bộ về, giống như những thứ kia không hề tồn tại trong mắt anh.

Kể từ lúc đó, Lâm Diệu đã biết, Đường Như chắc chắn thua.

Thua hoàn toàn!

Khi một người đàn ông vì một cô gái mà mất kiểm soát đến mức này, nói rõ anh ta rất rất yêu cô ấy.

“... ...” Yểu Nhiên vẫn không nói gì, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Cô không hề biết tất cả những chuyện này, và cũng rất khó tin. Từ tiệm cơm về đến trường Đại học Quốc Phòng...... Khoảng cách không hề ngắn! Đi bằng xe đã tốn mất hai giờ!

Kỷ Ngân Viễn.... .... Anh điên rồi!!!

“Cho nên, xin cô hãy cho tôi một câu trả lời chắc chắn, cô có vì bị ông nội Kỷ ngăn cản mà từ bỏ Ngân Viễn hay không?”

Có lẽ do vẻ mặt Lâm Diệu hiện giờ rất nghiêm túc, khiến Yểu Nhiên cũng khẩn trương theo. Cô bỗng phát hiện, tình cảm giữa Lâm Diệu và Kỷ Ngân Viễn quả thật rất tốt. Nhưng, điều này cũng không thể trở thành nguyên nhân để cô nói ra câu kia.

“... .......” Thì ra lòng vòng từ trước tới giờ, cản trở lớn nhất mà bọn họ nói là từ ông nội Kỷ ??

Đường Như cho là ông nội Kỷ chú trọng xuất thân nên sẽ không chấp nhận cô và Kỷ Ngân Viễn bên nhau, cả Lâm Diệu cũng vậy.... ... Hoặc là không chỉ Lâm Diệu, mà thậm chí mấy người bạn kia của Kỷ Ngân Viễn cũng nghĩ vậy.

Nhưng, chỉ cần Yểu Nhiên vừa nhớ tới gương mặt cười ha hả của tư lệnh Kỷ, là đã thấy khóe miệng co quắp.

Rõ ràng là ông nội Kỷ chấp nhận cho hai người họ bên nhau mà!

“Cô Thư?” Lâm Diệu không biết Yểu Nhiên đang nghĩ gì, hồi lâu, thấy cô không trả lời, nên hơi thấp thỏm.

Chẳng lẽ....... Cô định từ bỏ ?!

Yểu Nhiên nhìn Lâm Diệu một cái, thấy vẻ mặt hơi khẩn trương của anh ta, bỗng toát ra ý xấu, “Rất xin lỗi.... ...”

Anh ta vừa mới lừa cô, giờ không trả thù sao được!

Những người bên cạnh Kỷ Ngân Viễn đều xấu xa như nhau, rõ ràng là mẹ Kỷ Ngân Viễn tìm cô, lại cố tình chặn ngang, trao đổi điều kiện gì đó.... .......

“Giờ, lòng tôi đang rất loạn.” Yểu Nhiên cố ý đè giọng xuống thật thấp, cố gắng khiến mình trông có vẻ vô cùng luống cuống, “Có thể cho tôi suy nghĩ thật kỹ không.... ...”

Vẻ mặt Lâm Diệu lập tức trở nên hết sức thất vọng.

“Vậy à......” Lâm Diệu cau mày, hình như muốn nói gì đó. Nhưng Yểu Nhiên đã nhanh chóng xoay người, bỏ lại một câu, “Tôi về trước đây.” Sau đó chạy đi mất.

Lâm Diệu không hề biết chính vì mình chen ngang mà mang đến cho Kỷ Ngân Viễn biết bao nhiêu phiền phức.

Bởi vì ngày Yểu Nhiên vùng lên đã tới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.