Mấy ngày sau, sinhviên mới của Đại học Quốc Phòng nghênh đón một tháng học quân sự tậptrung. Lần này, Kỷ Ngân Viễn là người phụ trách.
Kỷ Ngân Viễn đirồi, Yểu Nhiên càng thấy chán rõ, bình thường có anh bên cạnh cô khôngthấy gì, nhưng giờ nhìn căn phòng trống rỗng, cảm giác thật khó chịu.Cũng may, Kỷ Ngân Tĩnh hiểu rõ điểm này, cho nên lúc Yểu Nhiên mở miệngnói muốn cô dọn lại đây thì đồng ý ngay.
Ngày Kỷ Ngân Tĩnh dọntới, tư lệnh Kỷ cũng xuất viện, căn nhà vốn vắng lạnh, bỗng náo nhiệtlên hẳn. Yểu Nhiên chạy xuống siêu thị dưới lầu, mua thiệt nhiều đồ,chuẩn bị ăn mừng một phen.
Yểu Nhiên vừa ôm một đống lớn đồ ăn về nhà, vừa suy nghĩ chuyện mấy hôm trước, càng nghĩ càng thấy kỳ. Thư Yểu Ninh bên kia chợt im hơi lặng tiếng, thật ngoài dự đoán của cô, nhưngnghĩ đi nghĩ lại, mấy năm nay anh ta cũng chẳng ngó ngàng gì tới cô,trận lùng bắt trước có thể là vì anh cả về nên làm bộ làm tịch chútthôi, hiện giờ anh cả đã về đơn vị lại, nên chắc anh ta cũng không muốnphí công làm gì nữa.... ....
Trước giờ dù mang tiếng sống chungmột thành phố nhưng mấy năm qua Yểu Nhiên cũng chưa từng tình cờ gặp Thư Yểu Ninh lần nào, nếu không phải cố ý, thì khả năng gặp nhau là rấtnhỏ.
Thật ra như vậy cũng tốt, cả đời không qua lại, là cách tốt nhất cả hai người họ.
Rì rì
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, Yểu Nhiên cố gắng dồn tất cả đồ sangmột tay, để tay còn lại rảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doanh-truong-ban-mot-phat/3205655/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.