Yểu Nhiên đứng trong phòng lặng lẽ ngắm nhìn xung quanh một vòng.
Căn phòng này ít đồ đến đáng thương, trừ giường, tủ quần áo và tủ đầu giường ra không còn gì nữa.
Đơn giản, gọn gàng, rất có phong cách người làm lính.
Cô mở tủ quần áo ra, bên trong có mấy bộ đồ và quân phục thì chiếm đa số.
Chẳng lẽ người này coi đây là khách sạn? Do ở mấy đêm sẽ đi nên đồ cũng không cần nhiều?
Đóng cửa tủ, cô ngồi lên giường, cúi đầu nhìn valy hành lý củ kỹ, đột nhiêncô cảm thấy đàn ông nhất là đàn ông làm lính rất tiết kiệm tiền. Cô nghĩ lại, hình như chưa bao giờ thấy Kỷ Ngân Viễn mặc quần áo thường, ngàyngày đều là quân phục, cấp bậc trên vai cũng làm chói lóa ánh mắt ngườikhác.
Mặc dù anh mặc quân trang rất đẹp mắt nhưng ngày ngày nhìn riết cũng thấy chán.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cửa phòng đột nhiên mở ra, Kỷ NgânViễn đi vào trong. Anh đi tới bên tủ quần áo lấy đồ đi tắm, căn bảnkhông cho cô cơ hội được mở miệng.
“Người đàn ông này đang điđánh giặc sao?” Tốc độ vội vã, nói chuyện một chút sẽ chết sao? Cô lầmbầm lầu bầu, ngã người về sau mà quên mất độ cứng của cái giường này,ngã ình xuống cái eo muốn gãy làm hai.
“……..” Cô đau thiếu điều chảy nước mắt, phần lưng nóng cháy cảm giác rất khó chịu.
Yểu Nhiên tức tối nhất định ngày mai phải đi mua một cái giường mềm mại thoải mái mới được.
Ai da, eo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doanh-truong-ban-mot-phat/3205606/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.