Nơi thái dương Yểu Nhiên rơi xuống vài giọt mồ hôi rồi cả người rơi vào trong vòng tay đầy nam tính.
“Cuối cùng con chạy đi đâu, ba ba muốn lật đổ cả cái thành phố S này lên rồi! Nhưng mà vẫn không thấy con không thấy con không thấy con!” Anh còntưởng rằng cô bị bắt cóc, ngày đêm chạy qua chạy lại ở cục cảnh sát.
“Mục Thiếu Liên!” Khóe môi cô giựt giựt kéo cổ anh ra: “Đừng nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của em.”
“Người con gái này………con thật sự khiến ba lo lắng gần chết, từ nay về sau không cho phép con biến mất!”
“………” Cô khi nào thì biến mất, rõ ràng là vẫn yên bình ở nhà họ Kỷ mà.
“…Về sau muốn đi đâu thì nhớ nói cho ba biết, được không?”
“…Này, Mục Thiếu Liên anh đủ rồi đấy.”
“Con gái ghét ba…”
“……” Ai có thể đem tên tự mình đa tình này đi thêu chết đi!
Yểu Nhiên chậm rãi bước dọc theo hành lang khắp người tỏa ra hơi thở tứcgiận không dễ dàng thoát khỏi tên ba ba Mục Thiếu Liên. Tống Tống rấtquá đáng, dám để cho tên Mục Thiếu Liên kia tới đây…..
Cũng hênlà lúc nãy có người gọi tới kêu anh ta đi không thì không biết quậy đếnkhi nào. Cô thầm nói mình thật may mắn mở nắp bình trà xanh ra thì nghethấy tiếng bước chân rất hùng hồn đều đặn. Theo bản năng ngẩng đầu, cóvài người mặc quân phụ thẳng thóm đang đi về phía cô.
Người đànông đi đầu mang quân hàm hai gạch hai sao là trung tá, đang cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doanh-truong-ban-mot-phat/3205600/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.