Edit: Ryal
“Có thể cả đời này tớ sẽ không cảm nhận được pheromone”. Diệp Tri Hòa vừa nói vừa ngậm nửa miếng bánh bao sữa đặc.
Hai người đã ăn lưng lưng dạ, Lận Thâm đã ngừng đũa từ lâu, nghe vậy bèn hỏi: “Tại sao?”.
Diệp Tri Hòa nuốt bánh bao rồi liếm khóe miệng, liếm vị ngọt vào trong: “Bởi tớ được Beta sinh ra mà, có khi bẩm sinh đã bị khuyết tật rồi. Lúc trước tớ bảo ba là tớ không cảm nhận được pheromone thì ba chẳng ngạc nhiên tẹo nào, chắc ông ấy đã biết”.
“Biết mà không nói cho cậu?”. Lận Thâm chẳng đồng ý chút nào.
“Ừm… Bởi ba còn giấu một bí mật lớn hơn nữa cơ”. Diệp Tri Hòa đáp. “Ba sinh ra tớ, nhưng không muốn tớ biết ông ấy chính là ‘mẹ’”.
Lận Thâm im lặng, muốn mở miệng an ủi mà lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Diệp Tri Hòa lại quay sang, nói: “Ba không thể chăm sóc tớ tỉ mỉ như những bà mẹ khác được, có khi vẫn sơ ý sai lầm. Nhưng trong lòng tớ, ba vừa là ba vừa là mẹ, ba là tất cả trong gia đình”.
Lận Thâm nhìn đôi mắt cậu ngời sáng, trong ấy chứa ánh sáng lập lòe không thôi, chớp một cái là in sâu trong lòng hắn rồi.
Diệp Tri Hòa lúc nào cũng vậy, tự chữa lành những vết thương của mình, không cần nhờ vả người khác điều gì. Dường như mọi thương tổn của cậu đều chỉ tồn tại trong một khắc ngắn ngủi.
“Nhưng tớ cảm nhận được”. Lận Thâm bỗng lên tiếng.
Diệp Tri Hòa tỏ vẻ nghi ngờ, vẫn để hắn tiến lại sát mình.
Cảnh tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doanh-doanh/1306430/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.