Vì chuyện này, ấn tượng của Diệp Tri Hòa với thầy giáo mới rất tốt đẹp.
Trần Dương là thầy dạy toán, trong giờ học đeo kính, tan học lại tháo xuống. Gương mặt văn nhã, cũng là đối tượng được các học sinh ngầm thảo luận.
Bạn cùng bàn mới của Diệp Tri Hòa là một nhóc mập, vóc người không cao mà độ rộng thì thừa thãi, suốt ngày cười, vừa hết tiết đã lôi đồ ăn vặt từ ngăn bàn ra. Câu cậu ta nói với Diệp Tri Hòa nhiều nhất chính là: "Ăn không?".
Câu trả lời nhiều nhất của cậu cũng là: "Cảm ơn, tớ không ăn đâu".
"Ầy, ông gầy như thế sao không ăn nhiều thêm chút nữa đi?". Nhóc mập liếc mắt hỏi.
Diệp Tri Hòa lại lắc đầu, cậu ta bèn tự bóc tự ăn.
Cậu không ăn được những thứ này.
Khi còn nhỏ dạ dày cậu không tốt, ăn đồ ăn hơi vớ vẩn một chút là trong dạ dày như có lửa đốt, càng không nói đến những món lòe loẹt hoa hoét như thế. Chỉ khác ở chỗ, hồi đó thèm quá thì sẽ xin Diệp Thư mua cho mình. Ba cậu rất ít khi từ chối, nhưng với đồ ăn vặt thì Diệp Tri Hòa nhớ rõ rằng Diệp Thư chưa đồng ý bao giờ.
Đến khi cậu lớn hơn một chút, tự đi học, có tiền tiêu vặt rồi, thì lại không còn khát vọng ấy nữa.
Như thể chỉ có khi còn bé mới thích đồ ngọt, thấy đồ ăn vặt là ngon nhất. Còn thời gian như một thứ gia vị đặc thù, có thể biến những món bình thường trong hồi ức thành cao lương mĩ vị.
Lên lớp mười một cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doanh-doanh/1306394/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.