7.
Bác sĩ Trần Thục âm thầm quan sát biến hoá của tôi, bà ấy phát hiện tôi hơi run rẩy, sờ vào lưng tôi thấy đã ướt đẫm mồ hôi, bèn bảo Tiểu Oánh mau chóng lấy thuốc cho tôi uống.
Nhân viên phá dỡ có vẻ kiên nhẫn và khách khí, tôi uống thuốc rồi nghỉ ngơi một lát mới nghe xem bọn họ muốn nói cái gì.
Đối phương lấy túi văn kiện ra mở ra trước mặt tôi, sau đó bắt đầu giải thích cặn kẽ tỉ mỉ về quy hoạch phát triển đô thị trong tương lai, nơi tôi ở được chỉ định là đường quốc lộ, cần sự phối hợp của tôi, cũng như các chính sách ưu đãi khi di dời của bọn họ, hoàn toàn không cần lo về vấn đề sinh hoạt sau khi di dời.
Tôi lắng nghe nửa ngày, ngẩng đầu hỏi Tiểu Oánh: "Bọn họ đang nói cái gì vậy?"
Tiểu Oánh nói: "Ý của bọn họ là bảo ngài chuyển đi càng sớm càng tốt trong năm sau."
Tôi lập tức hiểu ra, hơi mỉm cười nói với bọn họ: "Không chuyển."
Bởi vì bọn họ mở ra mấy cái văn kiện đó nên làm bàn của tôi rối tung cả lên, bình sứ trắng cũng không biết bị đặt ở đâu rồi. Tôi đưa lại văn kiện cho bọn họ, tìm một vòng cuối cùng cũng tìm được chiếc bình, thay cành cát cánh mới rồi đặt nó trở về chỗ cũ, sau đó lấy giẻ lau lau mặt bàn.
Hai người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải.
Tiểu Oánh ở một bên lên tiếng: "Tôi biết một người, các anh liên hệ với người ấy xem, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-van-mot-doi-mot-kiep/229889/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.