Chương trước
Chương sau
Ngao Tuấn chú ý tới ánh mắt Kiều Văn, lập tức khẽ hừ một tiếng: "Thịt dê ăn rất ngon, sau này ngươi đưa cho ta nhiều chút." Tuy rằng trước đây hắn không ăn vật phàm, toàn uống quỳnh tương ngọc lộ quả tiên linh vật, nhưng bây giờ bị thương nặng, cũng chỉ có thể ăn tạm như thế.
Kiều Văn chỉ cảm thấy tim mình rỉ máu, hai con dê đó là toàn bộ gia sản hiện có của y! Còn có thể cho con rắn tinh này "nhiều chút" kiểu gì?
Được rồi, dù sao vẫn có điều khiến y vui mừng, ít nhất rắn tinh không bắt y đi tìm mấy người cho nó ăn...
Ngao Tuấn bị thương, bởi vậy yên tâm thoải mái mà chiếm dụng một cái cái sọt để Kiều Văn gánh mình về nhà. Thấy thế, Kiều Văn yên lặng bỏ đầu dê chân dê Ngao Tuấn không ăn vào một cái sọt khác, sau đó gánh đi.
"Ngươi lấy mấy thứ đó làm gì?" Ngao Tuấn dò nửa cái đầu từ trong sọt ra, khinh thường liếc cái sọt còn lại, hắn đường đường là nhị hoàng tử của Đông Hải, lại phải ở chung với dê trên một đòn gánh?
"Ầy... Ta chỉ có mấy thứ này." Kiều Văn bất đắc dĩ mở miệng, thịt dê không còn, giờ chỉ còn dư lại chút lòng, hi vọng dùng nó nấu canh thập cẩm có thể bán được một ít tiền, mượn thêm một ít còn có thể mua dê mới để buôn bán.
Quán ăn nhà Kiều Văn chủ yếu bán mì và thịt dê. Ở phía Nam, bình thường ở nhà mọi người toàn ăn cơm, ra ngoài sẽ muốn ăn chút mì phở gì đó. Mà trong quán y, không có nhiều tiền cũng có thể tiêu mấy đồng ăn vài cái bánh bao một bát canh thập cẩm, muốn cải thiện có thể gọi một bát mì thịt dê, nếu có tiền nữa thì gọi nguyên một mâm thịt dê.
Món ăn tuy ít, nhưng hương vị thơm ngon vô cùng, độc nhất trên khắp thị trấn. Việc làm ăn của Kiều Văn không tệ lắm, cơ mà ngày mai sợ là chẳng có gì để bán...
"Gì mà chỉ có này đó? Thứ rách nát cũng đáng giá làm bảo bối á?" Ngao Tuấn nhíu mày không hiểu, cuộn tròn lại bắt đầu ngủ.
Khi Kiều Văn gánh Ngao Tuấn về đến nhà, Ngao Tuấn vẫn còn ngủ say. Y không dám quấy nhiễu con rắn tinh này, bỏ nó vào gian phòng nhỏ của mình phía sau cửa hàng, đi đến sân nhóm lửa bắt đầu hầm canh.
Muốn hầm canh dê thập cẩm, đầu tiên phải hầm đầu dê chân dê. Rửa sạch sẽ cắt lấy tai đầu và sừng dê bỏ vào nồi sắt lớn, châm lửa lớn hầm từ từ, sau đó Kiều Văn rửa sạch nội tạng.
Đầu dê chân dê hầm hai canh giờ, chờ thịt và gân tan vào nước canh, biến thành màu trắng sữa, Kiều Văn lại bỏ số nội tạng đã chần qua nước sôi vào.
Bấy giờ trời đã tối hoàn toàn, Kiều Văn không chú ý nồi canh thập cẩm nữa, bắt đầu làm bánh màn thầu, nhào bột làm mì sợi.
Cùng lúc, con rồng nào đó đang vùi trong sọt ngủ đến là thoải mái ngửi thấy hương thơm ngào ngạt thì thò đầu ra, hai mắt chưa mở hẳn mà động tác đã cực kỳ linh hoạt. Bò lên trên kệ bếp, thân thể to lớn đem bao quanh nồi sắt, sau đó lại dò cả người vào nồi canh, bắt đầu sự nghiệp ăn uống.
Thật sự quá ngon! Trên thế giới này sao lại có món canh ngon như vậy chứ?!
Ngao Tuấn uống một ngụm, cả thân rồng triệt để tỉnh lại, sau đó dò đầu vào nồi ăn mê say.
Trong cuộc đời này hắn, đây vẫn là lần đầu tiên được ăn canh ngon thế này! Ngay cả đào tiên của Vương mẫu nương nương cũng không bằng!
Chú rồng đang hưng phấn giơ cao chóp đuôi lắc lư trên không trung, lại hoàn toàn quên mất đào tiên là đồ chay, đối với rồng thích ăn thịt mà nói, mùi vị đương nhiên chẳng ngon lành gì...
Kiều Văn bưng một chậu bột đã nhào xong trở về, đang muốn làm cho mình bát mì thịt dê, đột nhiên phát hiện trên bếp có một con rắn to cuộn tròn.
Không phải rắn tinh muốn tự nấu mình đấy chứ? Kiều Văn kinh hoảng hốt chạy tới, mặt lập tức trắng bệch —— canh dê thập cẩm của y đâu rồi! Mất đâu hết rồi!
Hai con dê bị mất, tốt xấu gì y cũng còn có chút thịt dê ở nhà và nồi canh này, bây giờ ngay cả canh cũng không còn. Ngày mai mở cửa, lẽ nào y chỉ có thể bán màn thầu mì sợi?
Nhìn con rắn bóng loáng toả sáng kia, Kiều Văn vô cùng bi thương, Ngao Tuấn lại còn cố tình thêm dầu vào lửa: "Canh ngươi nấu rất ngon, ăn ngon hơn hai con dê lúc trước đấy, sau này nhớ nấu canh nhé, ta không muốn ăn dê sống."
Nếu mi không ăn hai con dê đó, ta có thể làm cho mi món càng ngon hơn! Kiều Văn tức giận trừng Ngao Tuấn, viền mắt đỏ ửng.
Lúc mười hai tuổi y bắt đầu giúp cha quản lý cửa hàng, mười lăm tuổi hoàn toàn tiếp nhận cửa hàng, hiện tại mười tám tuổi, thật vất vả mới trả hết nợ sống cuộc sống mới, lại gặp phải một con rắn tinh!
Cửa hàng của y là thuê, bây giờ nếu muốn mua dê, ngoại trừ vay tiền chỉ sợ còn mỗi cách bán mình, nhưng có vậy cũng không đủ lấp no bụng rắn tinh!!!
"Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, nấu thêm cho ta một nồi nhanh lên." Ngao Tuấn lại nói, nếm thử nồi canh mỹ vị rồi, y chợt cảm thấy khế ước ký rất giá trị, tiểu tử trước mặt nhìn cũng đẹp mắt hơn nhiều.
Chết sớm siêu sinh sớm, Kiều Văn hít sâu một hơi không thèm đến xỉa đến nữa: "Không phải ta không muốn làm, thật sự là không còn nguyên liệu."
"Nguyên liệu gì? Đầu dê chân dê à?" Ngao Tuấn thấy được xương dê bên cạnh, thứ như đầu trước đây hắn không thèm ăn, không ngờ mùi vị lại ngon thế.
"Hai con dê nọ là toàn bộ gia sản của ta, ta vốn nghĩ sau khi bán chúng sẽ mua ít dê nấu bán kiếm tiền. Nhưng bây giờ dê không còn, ta cũng không có tiền mua dê khác." Kiều Văn lo rắn tinh nghe không hiểu, từng thuật lại một cách đơn giản.
Hai con dê, vậy mà là toàn bộ gia sản của người này? Nắm giữ một vùng biển rộng lớn, tất cả sinh vật trong đó đều thuộc về mình, Ngao Tuấn không dám tin nhìn Kiều Văn, lập tức ngượng ngùng.
Chẳng qua hắn chỉ ăn hai con dê mà thôi, đâu có gì to tát, lại là toàn bộ gia sản đối với người này... Nếu có người dám cướp biển của hắn, hắn nhất định sẽ tìm kẻ đó liều mạng!
Người này hẳn là rất yêu thích rất thích mình, mới có thể bị mình ăn hết dê mà không nổi nóng, nhưng hắn cũng không tiện chiếm tiện nghi của một phàm nhân.
Nghĩ tới đây, Ngao Tuấn liền nói: "Ngươi yên tâm, ta ăn dê của ngươi thì sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi đứng đây chờ ta một lát!" Không phải là hai con dê à? Đơn giản thôi!
"Chờ đã, đừng nói ngươi định đi trộm nhé?" Kiều Văn hỏi theo bản năng, hỏi xong thì hối hận. Ăn trộm đúng là không tốt, còn có thể rước lấy phiền phức cho mình, nhưng đối với rắn tinh, ngoài việc trộm cắp chắc chẳng còn cách nào biến ra dê nữa đâu.
"Trộm gì? Sao ta có thể ăn trộm được!" Ngao Tuấn nổi giận, thân phận hắn là gì mà phải trộm, có điều nếu không ăn trộm... Khi con người muốn lấy đồ của người khác sẽ làm sao? Quy thừa tướng từng nói bọn họ dùng tiền đổi nhỉ? Về phần tiền... hình như là vàng với bạc?
Hắn thích vàng vì lấp lánh như thân thể mình, nếu phải dùng để đổi dê, thật là không nỡ...
Nhưng ngẫm lại mỹ vị lúc nãy... Ngao Tuấn quay người, trườn nhanh ra ngoài.
Kiều Văn nhìn nó đi xa mà xoắn xuýt hồi lâu, nếu không ăn trộm, chẳng lẽ là cướp?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.