Không cần biết Chu Nguyên cảm thấy tiên sinh nhà mình kỳ lạ thế nào đi chăng nữa, Ngao Văn - Ngao tiên sinh vẫn ở lại, đồng thời trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành bảo bối của cả nhà họ Chu.
Chu Phát Tài dọn dẹp gian phòng chính vừa lớn vừa sáng bên cạnh phòng Chu Nguyên để Ngao Văn ở, hai đầy tớ tranh thủ giúp Ngao Văn quét tước sạch sành sanh, đầu bếp nữ thì chạy theo hỏi Ngao Văn muốn ăn gì, ngay cả Tiểu Tứ bên người Chu Nguyên cũng há mồm ngậm miệng là Ngao Văn.
Chỉ có Chu Nguyên cảm thấy Ngao Văn không đúng, nhưng đáng tiếc chẳng ai để ý tới lời của y, cũng chẳng ai nghe y. Đến cuối cùng, ngay cả chính y cũng bắt đầu nghi ngờ liệu có phải bản thân đa nghi quá —— Ngao tiên sinh xinh đẹp dịu dàng là thế, sao có thể là người xấu chứ?
Ngay lúc Chu Nguyên mới vừa cảm thấy Ngao Văn là người tốt, vết thương của y khỏi hẳn, khuôn mặt xanh tím lại trở nên trắng trắng non mềm.
"Mặt của ngươi nhẵn nhụi bóng loáng, nhưng đáng tiếc thịt nhiều quá." Ngao Văn đưa tay ra, nhéo mặt Chu Nguyên.
"Tiên... Tiên sinh..." Tay nam nhân rất nóng, nhưng cảm giác ấm áp lưu luyến trên mặt Chu Nguyên khiến cả người y ngứa ngáy, một luồng lãnh ý dâng lên từ dưới xương cụt, hận không thể xoay người bỏ chạy.
"Ngoan, chống đẩy năm mươi cái đi." Ngao Văn đột nhiên cười khẽ.
"Hở?"
"Lúc chống đẩy eo phải thẳng, động tác đừng quá nhanh cũng đừng quá chậm." Ngao Văn tiếp tục cười híp mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-van-he-liet-ha-bang-cong-tu/1802502/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.