Trong phòng khách, Tứ Bính từ tốn đi đi lại lại, ngó tìm một chỗ ngủ thực thích hợp.
Lúc nãy, cô gái tắm cho nó xong, liền đặt cho nó một cái nệm lót tạm thời của cửa hàng trên thảm trải nền của phòng khách. Nó không mấy thích thú cái nệm này, dáng người Tứ Bính to ơi là to, so với nó, nệm quá ư là nhỏ, nó thích chỗ nào lớn lớn cơ, kiểu như sa-lon ấy.
Chiếc ghế sa-lon đã bị chiếm cứ bởi cơ man nào là mèo.Nó mới chân ướt chân ráo đến nơi này, cảm thấy không nên tranh địa bàn với chúng.Hai cái ghế sa-lon nhỏ còn lại, một chiếc có một con mèo nằm trên đó, lông nó dài trắng như tuyết, hai mắt lệch màu.Tứ Bính biết đấy là giống mèo Ba Tư quý. Năm đó, vì nó cào mù một mắt con mèo Ba Tư mà chủ nhân cũ ôm về, nên mới bị đuổi đánh ra khỏi cửa, trở thành mèo hoang đi lang thang. Loại cao cấp như gã này, ít dây bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Vì thế, Tứ Bính quyết định chọn chiếc sa-lon nhỏ khác. Lưng cong lại, nhảy lên tay vịn, ngó xuống phía dưới thăm dò, thấy một ụ tròn tròn màu xám tro có hoa văn, lông ngăn ngắn nhung nhung, hẳn không phải loại quý hiếm gì, đang cuộn nằm trên nệm.
Tứ Bính vững dạ, to gan đáp xuống nệm, ụ lông tròn bị thăm dò vừa nãy giật giật, ngẩng đầu.
Tên mèo con này mới chừng bảy, tám tháng tuổi. Một đôi mắt nâu tròn xoe xoe mở ra, nghiêng đầu nhìn nó, trên mặt còn mang theo cơn buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-van-du-du-mieu-tam/2391135/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.